Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 173. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 1

Chương 173. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 1


Nguyễn Dao cong môi, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ ở má phải: “Xin chào, tôi tên là Nguyễn Dao, thật không nghĩ tới cô còn nhận ra tôi.”

Chu Mỹ Lệ lộ ra hai hàm răng trắng: “Gương mặt cô xinh đẹp như vậy, người bình thường nhìn thấy cũng sẽ không quên, đúng rồi, lần này đối tượng của cô không cùng cô tới đây sao?”

“!!!”

Đất trời chấn động.

Lời này vừa nói ra, hai mắt Ôn Bảo Châu trợn tròn lên, giống như gặp quỷ nhìn Nguyễn Dao.

“Nguyễn Dao, cô, cô có đối tượng? Khi nào vậy?”

Chu Mỹ Lệ thấy thế kỳ quái nói: “Cô không biết sao? Khoảng tháng trước tôi có gặp đối tượng của đồng chí Nguyễn, vẻ ngoài của đối tượng cô ấy rất đẹp trai. Lần trước hai người bọn họ cùng nhau đứng ở cửa, nam đồng chí kia còn cho cô ấy mấy tờ phiếu ngoại hối, thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Lúc ấy hai người đứng chung một chỗ thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, không nói tới chuyện siêu cấp xứng đôi mà người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là gia thế rất tốt, vừa móc ra đã móc ra được nhiều phiếu vậy, thật sự quá khiến người khác hâm mộ mà.

Miệng Ôn Bảo Châu cũng mở rộng ra: “Oa!!!”

Nguyễn Dao: “. . . . . .” Đừng tin vào tin đồn.

Cô ho khan một tiếng: “Cô hiểu lầm rồi, vị nam đồng chí kia không phải đối tượng của tôi, anh ta là một người cháu trai của trưởng bối. Đúng rồi, lần này tôi lại tới đây là muốn tìm quản lý của các cô, xin hỏi phải làm sao tôi mới có thể gặp đối phương?”

Lực chú ý của Chu Mỹ Lệ lập tức bị kéo đi: “Cô tìm quản lý chúng tôi làm cái gì?”

Nguyễn Dao: “Tôi thay mặt công xưởng chúng tôi muốn thảo luận chút chuyện làm ăn với quản lý các cô.”

Ánh mắt của Chu Mỹ Lệ nhìn Nguyễn Dao lại lóe sáng lên.

Dung mạo xinh đẹp thì thôi đi, còn trẻ như vậy thế mà có thể thay mặt công xưởng đi bàn chuyện làm ăn, thật sự quá giỏi rồi!

Cô ta hướng đầu ra ngoài xem một chút: “Vậy tôi đi qua hỏi giúp cô một tiếng, đợi lát nữa nếu có người lại đây mua đồ, cô bảo bọn họ chờ tôi một chút.”

Cô ta cảm thấy do Nguyễn Dao thẹn thùng cho nên mới nói nam đồng chí kia không phải đối tượng của cô, dáng vẻ đẹp mắt, gia thế tốt, lại là người có năng lực, cô ta nguyện ý bán một cái ơn huệ cho cô.

Nguyễn Dao vội vàng nói cảm ơn, Chu Mỹ Lệ xua xua tay chạy xa.

Lúc này Ôn Bảo Châu mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt hóng hớt: “Nguyễn Dao, cô thực sự không có đối tượng sao?”

Tình cảm Nguyễn Dao và người nhà không tốt, lại thường xuyên viết thư, cô khẳng định không phải gửi cho người nhà, chẳng lẽ ngày thường cô viết thư chính là gửi cho người nam đồng chí kia?

“Không có, bớt nhiều chuyện sẽ làm được nhiều việc.”

Nguyễn Dao không giải thích nhiều như vậy, dù sao lần đó tới đây là vì chuyện Lâm Ngọc sẩy thai.

Chu Mỹ Lệ rất nhanh đã quay lại, mặt nóng đến đỏ bừng lên: “Đồng chí Nguyễn, đúng lúc bây giờ quản lý Ngô đang rảnh, cô nhanh đi lên văn phòng ở tầng ba đi.”

Nguyễn Dao làm mặt cảm kích: “Cảm ơn cô, nữ đồng chí, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Chu Mỹ Lệ: “Được, còn có tôi tên là Chu Mỹ Lệ, về sau cô muốn mua cái gì, cứ việc tới tìm tôi.”

Nguyễn Dao đáp được, sau đó cùng Ôn Bảo Châu nâng hàng mẫu lên trên tầng ba.

Đi tới cửa văn phòng của quản lý Ngô, Nguyễn Dao gõ gõ cửa gỗ: “ Xin chào quản lý Ngô, tôi là bạn của đồng chí Chu Mỹ Lệ, tôi tên là Nguyễn Dao, là chủ công xưởng thủ công mỹ nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyên của công xã Thiết Nhân, lần này chúng tôi thay mặt công xưởng tới đây đẩy mạnh tiêu thụ một nhóm sản phẩm mới, ngài nhìn xem thứ này có thích hợp đặt bán ở bên trong cửa hàng bách hóa không?”

Quản lý Ngô bốn mươi năm mươi tuổi, đầu trọc Địa Trung Hải, mắt nhỏ mũi tỏi, dáng dấp có chút khó coi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Nguyễn Dao không khỏi sửng sốt, da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo, cô gái như vậy lại là người nông thôn, hơn nữa tuổi còn trẻ đã thành chủ nhiệm, đúng là thế hệ sau còn giỏi hơn thế hệ trước mà.

Ông ta nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: “Nguồn cung cấp của cửa hàng chúng tôi cực kỳ phong phú, không cần sản phẩm mới.”

Nếu không phải người hỏi là Chu Mỹ Lệ, ông ta ngay cả gặp cũng không gặp, huống chi một cái công xã nho nhỏ có thể làm làm ra vật gì tốt?

Nguyễn Dao không nản lòng, lấy ra một đôi giỏ gà và một cái sọt chế tác phức tạp: “Cửa hàng bách hóa có quản lý Ngô tài giỏi lãnh đạo như này, đương nhiên là không thiếu sản phẩm, chỉ là sản phẩm của chúng tôi giá rẻ mà đẹp, lại là có một không hai trên thị trường, quản lý Ngô không ngại nhìn một chút chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận