Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 359. Đoạn tử tuyệt tôn 7

Chương 359. Đoạn tử tuyệt tôn 7


Vương Phân liếc mắt đã thấy được ảnh của Nguyễn Dao và bảy chữ “xưởng trưởng nữ đầu tiên cả nước” thật to bên cạnh.

Mắt bà ta mở lớn, giật lấy tờ báo trong tay Lâm Phương, đọc vội vàng, càng đọc mắt càng mở to, ngay cả lỗ mũi cũng mở to.

“Sao có thể chứ?”

Tại sao chỉ một năm ngắn ngủi mà con nhóc Nguyễn Dao chết tiệt kia lại được làm xưởng trưởng nữ rồi?

Một con nhóc như nó thì sao có tư cách làm xưởng trưởng?

Nguyễn Thanh Thanh cũng nhìn thấy, không thể nói vẻ mặt của hai mẹ con tương tự nhau mà phải nói là giống nhau như đúc.

“Mẹ, Nguyễn Dao làm xưởng trưởng!”

Xưởng trưởng đó, không chỉ có quyền có thế mà tiền lương lại hơn trăm, càng khiến người ta tức giận hơn là cô còn muốn đi gặp khách hàng nước ngoài!

Dựa vào đâu chứ?

Dựa vào cái gì cô ta bị chồng bỏ còn cô lại làm xưởng trưởng nữ, tất cả đều thuận buồm xuôi gió?

Mắt Nguyễn Thanh Thanh như sắp phun lửa, trong lòng vừa ghen ghét vừa chua xót, còn chua hơn cả ăn phải quả chanh chưa chín.

Lâm Phượng nhìn vẻ mặt của hai mẹ con, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn: “Ha ha ha... Bây giờ mấy người rất hối hận đúng không? Tôi nghe nói trước đó bên phía con bé Dao có chút chuyện, mấy người đã không kịp chờ mà lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nó, à đúng rồi, con bé Dao không phải là do vợ chồng hai người sinh ra, hiện tại nó làm xưởng trưởng nữ cũng không liên quan đến các người.”

Nói rồi bà ta giật báo về uốn éo mông đắc ý rời đi.

Hai người Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh tức đến độ suýt phun ra máu.

Đến khi về phòng hai người cũng không thể bình tĩnh được.

Nguyễn Thanh Thanh là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh: “Mẹ, sao Nguyễn Dao lại thành xưởng trưởng nữ được?”

Vương Phân cắn răng nói: “Lúc nãy con không đọc báo sao? Không ngờ con nhóc chết tiệt kia lại có năng lực như vậy!”

Nguyễn Thanh Thanh nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường, không cam tâm nghĩ thầm: “Mẹ, mặc dù Nguyễn Dao không phải con ruột của cha mẹ nhưng mẹ và cha cũng đã nuôi cô ta vài chục năm, nhất định cô ta phải gửi tiền lương cho mẹ!”

Nếu là Nguyễn Dao của trước kia, chỉ cần Vương Phân mở miệng cô nhất định sẽ làm theo, nhưng Vương Phân biết Nguyễn Dao của hiện tại sẽ không.

Cánh của con nhóc chết tiệt kia đã cứng, trước đó còn dám tự mình làm chủ chạy đến biên cương, huống hồ bây giờ đã làm xưởng trưởng.

Nhìn Vương Phân không lên tiếng, Nguyễn Thanh Thanh lại nói: “Mẹ, mẹ nên nói đi chứ, cũng không thể để cô ta mỗi ngày ăn thịt cá còn chúng ta ngay cả rễ rau xanh cũng không có mà ăn được, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn dẫn theo em trai về quê sao?”

Lời này đã đâm thẳng vào tim Vương Phân, bà ta cũng không muốn về quê một cách chật vật như thế này, ngoài mặt mũi ra thì quan trọng nhất vẫn là vì con trai.

Con trai một khi đã về nông thôn thì sau này làm gì còn tiền đồ nữa?

Vương Phân suy nghĩ một chút rồi nói: “Viết thư đến căn cứ cũng vô ích, trước đó con nhóc chết tiệt kia đã không nghe chúng ta, hiện tại còn đoạn tuyệt quan hệ, nó sẽ càng không nghe.”

Nguyễn Thanh Thanh rất không cam tâm: “Vậy cứ để như vậy sao? Trước khi đi cô ta còn cầm hơn hai trăm đồng trong nhà đi, nếu không phải do cô ta thì sao bây giờ chúng ta ra nông nỗi này chứ? Nói không chừng cha thất nghiệp cũng là do cô ta hại!”

Không thể không nói Nguyễn Thanh Thanh đã nói ra được chân tướng.

Đương nhiên Vương Phân cũng không cam tâm, đôi mắt bà ta như rắn độc: “Đương nhiên không thể để như vậy được! Chúng ta không có giấy ra vào, không thể đến căn cứ được, dù có đến thì con nhóc chết tiệt kia cũng chưa chắc gặp chúng ta, nhưng vấn đề này nhất định phải nói cho lãnh đạo của nó biết, không phải lúc trước con nói con biết Diệu Tông lấy tiền công quỹ của đơn vị sao?”

Nghe Vương Phân nói vậy, mí mắt Nguyễn Thanh Thanh giật một cái: “Mẹ, đột nhiên mẹ nhắc đến chuyện này làm gì?”

Diệu Tông là chồng trước của cô ta, có một lần anh ta trở về từ đơn vị đã lập tức lén lén lút lút trốn vào phòng mẹ chồng, cô ta cảm thấy có vấn đề nên lặng lẽ đi theo, sau đó nghe anh ta nói với mẹ chồng rằng anh ta cầm một khoản tiền công quỹ của đơn vị, tổng cộng năm trăm đồng, nói mẹ chồng cất cẩn thận.

Vương Phân lườm cô ta: “Con đi tìm Diệu Tông để nó đi làm hai tờ giấy ra vào và vé xe lửa cho chúng ta đến Dương Thành Quảng Đông, nếu nó không làm con uy hiếp sẽ tố cáo nó!”

Nguyễn Thanh Thanh bị dọa đến mức há hốc miệng: “Mẹ, anh ta sẽ đánh chết con!”

Vương Phân lắc đầu: “Nó không dám! Hiện tại chỗ nào cũng đang tịch thu tài sản và phê bình, con nói với nó con đã viết tố cáo xong rồi, nếu nó dám đụng vào con thì có người sẽ gửi tố cáo của con ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận