Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 408. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 4

Chương 408. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 4


Tần Lãng nở nụ cười nhạt, nhỏ giọng chắc nịch: “Cả đời này không hối hận.”

Nói xong anh tiến đến trước mặt cô dâu thứ bảy: “Dao Dao, anh đến đón em đây.”

Nói xong, anh quay người, bế Nguyễn Dao như bế công chúa.

Nguyễn Dao không ngờ rằng anh sẽ ôm mình, bị dọa hết hồn, vô thức ôm lấy cổ anh, lúc này, chiếc khăn trùm đầu cũng rơi xuống.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Tần Lãng mắt mang theo ý cười, Nguyễn Dao cũng cười theo.

Cô cười, như ánh nắng ấm áp của mùa xuân phơi phới, mang đến cho căn phòng cũ kĩ này chút ánh sáng, Tần Lãng nhất thời rung động, tay đang giữ lưng cô căng thẳng vài phần.

Đám đông đứng ngoài cửa và cửa sổ xem vừa cảm thấy mắt nhìn của Tần Lãng chuẩn, vừa thấy tiếc vì không chọn sai, như vậy mới có trò vui.

Tần Lãng không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ gì, ôm cô dâu bước ra khỏi phòng.

Tần Lãng là người đầu tiên đưa cô dâu đi, những cú rể khác như chịu sự đả kích, đem toàn bộ sức lực ra.

Ôn Bảo Châu nhìn từng cô dâu một được rước đi, chuyện cô lo lắng sắp thành sự thật rồi, kết quả ngoại trừ một chú rể trong lúc kéo co bị hắt xì ra, Lâu Tuấn Lỗi nhanh chóng bắt thời cơ dùng sức kéo, vậy nên thắng được.

So với việc Tần Lãng phải chọn trong số tám cô dâu, thì Lâu Tuấn Lỗi chỉ việc chọn một trong hai, dễ dàng hơn nhiều.

Lâu Tuấn Lỗi cũng cho rằng rất đơn giản, anh bước đi hùng hồn đến trước mặt cô dâu đứng bên phải, gọi lớn: “Châu Châu, anh đến đón em đây.”

Vừa dứt lời, đám đông cười ngặt nghẽo, lát sau thấy Ôn Bảo Châu gỡ khăn xuống, lại gần đá anh một cái.

“Chỉ còn hai người mà anh cũng nhận nhầm, anh... anh khiến em tức chết mất!”

Lâu Tuấn Lỗi bị đá trúng chân, đau không dám kêu lên, có điều dỗ cô dâu quan trọng hơn: “Châu Châu, chuyện này không trách anh được, em bình thường đều mặc quần bò, anh không biết bắp chân em lại to đến thế.”

“Hahahahahaha...”

Mọi người nghe Tuấn Lỗi giải thích xong, cười không ngậm được miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ôn Bảo Châu tức phát khóc: “Lâu Tuấn Lỗi, anh là đồ đầu heo!”

Mọi người được đà lại càng cười lớn hơn, theo quy tắc trò chơi, Tuấn Lỗi chọn sai rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn chú rể còn lại tiến vào đón cô dâu của mình đi, bọn họ là người cuối cùng.

Chú rể rước cô dâu đi, sau đó tất cả đều tiến đến giữa san khấu được dựng tạm thời, giữa sân khấu là hai vị lãnh đạo, ông Dương và bí thư Trịnh, họ là những người chứng kiến hôn lễ hôm nay.

Cha mẹ và người thân dù ở đây hay từ ngàn dặm xa xôi cũng sẽ cùng nhau lên sân khấu, cô dâu chú rể sẽ rót trà mời họ uống. Giáo sư Cố lần lượt uống cạn ly trà mà Nguyễn Dao và Tần Lãng kính, đưa cho mỗi người một phong bao đỏ, sau đó nói với Tần Lãng: “Tuy rằng cháu là cháu của bà, nhưng nếu sau này cháu dám bắt nạt, hay để con bé phải chịu thiệt thòi, bà sẽ không tha cho cháu.”

Nghe vậy, trái tim Nguyễn Dao cảm thấy ấm áp, sống mũi chua xót, cô hai kiếp này đều không có bố mẹ, nhưng cô lại rất may mắn, có thể gặp được bà nội Lưu và giáo sư Cố, đây đúng là trời thương cô.

Tần Lãng quay đầu nhìn Nguyễn Dao gật gật đầu: “Bà đừng lo lắng, cả đời này con sẽ đối tốt với cô ấy, cũng sẽ đối với cô ấy thật lòng, giống như tấm lòng trung thành của con dành cho đất nước và tổ chức.”

Anh sẽ không bao giờ phản bội đất nước và Đảng, và anh ấy cũng sẽ không phản bội Nguyễn Dao.

Mũi Nguyễn Dao càng thêm chua xót, những người dưới khán đài đều reo hò tán thưởng.

Ông Dương và bí thư Trịnh thấy giáo sư Cố nói rất hay, khi những người mới đến rót trà cho họ, họ cũng sẽ tiếp lời vài câu, phía trước thì không sao, nhưng khi họ đến lượt Lâu Tuấn Lỗi thì lại xảy ra chuyện.

Cha mẹ của Lâu Tuấn Lỗi và Ôn Bảo Châu đều không đến nên họ chỉ rót trà cho hai nhà lãnh đạo. Bí thư Trịnh nhận trà từ Tuấn Lỗi, nhấp một ngụm rồi nói: “Tương lai hãy sống thật tốt. Căn cứ của chúng ta không có truyền thống đánh vợ. Hãy đối xử tốt với vợ của cháu, biết chưa?”

Vừa nãy Lôi Tuấn đã chọc giận cô dâu khi chọn nhầm người, nay lại cố gắng bù đắp nên đã ngẩng cao đầu nói với trời rằng: “Con thề có chúa, con phù phù phù... “

Mọi người ngước nhìn, anh đột nhiên liên tục nhè đồ ra, lúc đầu đám đông chưa phản ứng kịp, chỉ đến khi có người hét lên là tuyết rơi, hóa ra tuyết từ trên trời rơi vào miệng Tuấn Lỗi. Nhưng tiếng “phù phù phù” của anh ấy như đang nói “Tôi không không không”, mọi người định thần lại và càng cười lớn hơn.

Ôn Bảo Châu tức đến nỗi phồng hai má, muốn đập Tuấn Lỗi thành đầu heo, Lâu Tuấn Lỗi lúc này mới tỉnh táo lại, xin lỗi rối rít. Nguyễn Dao dựa vào Tần Lãng, không khỏi buồn cười.

Bông tuyết từ trên trời bay xuống, Tần Lãng ánh mắt rơi trên khuôn mặt tươi cười của Dao Dao, hắn đột nhiên cúi người hôn lên vành tai của cô.

Nguyễn Dao mặt đỏ bừng bừng nhìn anh, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên. Những bông tuyết lần lượt rơi xuống làm trắng cả ngọn cây, làm trắng cả mái hiên và “nhuộm” trắng cả mái tóc của hai người.

Giờ phút này, họ dường như đã vượt qua cả dòng sông dài của thời gian, cùng nắm tay nhau bước đến cuối đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận