Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 152. Hoa tàn ít bướm 4

Chương 152. Hoa tàn ít bướm 4


Khoảng thời gian này, cô vân luôn một mực quan sát xem làm cái gì mà có thể nhập gia tùy tục mà còn có thể kiếm tiền.

Muốn cải thiện địa vị của phụ nữ từ gốc rễ, dựa vào tuyên truyền và đấu tranh là mãi mãi không đủ, những việc này chỉ có thể ngăn chặn bạo lực gia đình trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng lại không thể ngăn chặn ngay từ gốc rễ.

Muốn để phụ nữ chân chính đứng lên, vậy thì nhất định phải để các cô độc lập kinh tế.

Sau khi cô quan sát chọn lọc một phen, cuối cùng cũng lựa chọn việc đan đồ bằng liễu.

Đội sản xuất Tây Câu có tài nguyên tự nhiên phong phú, cỏ lau, cây liễu, cành mận gai và tử tuệ hòe rất nhiều, phần lớn các xã viên của đội sản xuất đều đan khung mây, đây là điều kiện tất yếu và cơ sở để phát triển.

Đương nhiên hình thức sản phẩm của xã viên làm đơn điệu, chất lượng thô sơ, tự mình sử dụng thì được chứ đem bán thì không.

Nhưng nếu như cô có cách biến khuông mây thành hàng mỹ nghệ thực dụng mà lại tinh xảo, cư dân của thị trấn chắc chắn sẽ thích, nếu như phát triển được tốt, nói không chừng còn có thể bán ra ngoài biên giới.

Cô nhớ rõ bắt đầu năm 1960, hàng mỹ nghệ đan bằng liễu của quốc gia đã được xuất khẩu, nếu như vậy, vậy vì sao bọn họ không thể kiếm một chén canh chứ?

Nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm mở miệng, cô còn phải chuẩn bị một phen.

Sau khi đóng nộp thuế lương thực xong, tập tranh đầu tiên cuối cùng đã được in.

Chủ nhiệm Thái lật xem tập tranh hoàn chỉnh một lần, trên mặt tràn đầy tán thưởng: "Làm rất tốt! Câu chuyện có tính tiêu biểu, tranh vẽ có sáng tạo, cực kỳ tốt!"

Tương Hạ Lan và Quan Hoành Vũ - hai đồng chí phụ trách vẽ tranh - cực kỳ khiêm tốn: "Đây chủ yếu vẫn là công lao của đồng chí Nguyễn, nếu không nhờ có phương án mà cô ấy đưa ra, chúng tôi cũng không nghĩ ra bức tranh như vậy."

Nguyễn Dao vội vàng xua tay: "Các cô đừng nâng cao tôi quá, tôi cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, chủ yếu vẫn là các cô vẽ đẹp, có điều việc quan trọng nhất vẫn là phải cảm ơn chủ nhiệm Thái và chủ nhiệm Hồ, nếu không phải các cô ấy một lòng cải cách hình tượng của Liên đoàn Phụ nữ, chúng ta cũng sẽ không đạt được thành quả hiện tại."

Một câu khen cả ba người.

Quả nhiên chủ nhiệm Thái và chủ nhiệm Hồ nghe được lời của cô, trong lòng còn sảng khoái hơn là cảm giác ăn chè đậu xanh mát lạnh trong tiết trời đầu hạ.

Lần đầu in ấn chỉ in hai trăm bản, Nguyễn Dao làm người chỉ đạo, một người có thể giữ ba bản, còn lại thì phân phối dựa theo các nhu cầu khác nhau.

Công xã Thiết Nhân là công xã thí nghiệm nên nhận được đầu tiên.

Nhóm xã viên nhìn thấy tập tranh, lập tức cảm thấy vừa mới lạ vừa thú vị, nhất là câu chuyện bên trong đều là những chuyện xảy ra bên cạnh bọn họ, trông cực kỳ thú vị.

Mỗi đội sản xuất chia cho ba bản, mỗi nhà mỗi hộ có thời gian một ngày truyền tay nhau đọc.

Khỏi phải nói, mọi người nhìn thấy nhân bản nhỏ thì cực kỳ ngạc nhiên, cả nhà tụ tập lại lật xem.

Nhìn đến con dâu nhà họ Vương cuối cùng ngã vào trong vũng máu, mọi người giống như tận mắt thấy hình ảnh kia, nhìn thấy con trai nhà họ Vương cuối cùng bị bắn chết, có người không chịu được hoan hô lên.

"Xử bắn là đúng, đàn ông súc sinh! Đồng chí Vương Tiểu Lan ở nhà họ Vương làm trâu làm ngựa, sinh cho hắn ta con gái, nhưng tên súc sinh này quả thực không phải là một con người."

Nhìn thầy em dâu Lâm Chiêu bị mẹ kế cha ruột ngược đãi, mọi người lại tức giận bất bình, cảm thấy rằng cha em dâu Lâm Chiêu cũng là súc sinh.

"Hổ dữ không ăn thịt con, đây chính là con gái ruột mà, con gái coi như không đáng tiền, cũng không thể đánh như thế chứ."

"Ai nói con gái không đáng tiền, anh xem xem chủ nhiệm Nguyễn của đội sản xuất Tây Câu tuổi còn trẻ đã được bầu thành phần tử tiên tiến, lại làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, tranh này sách này là do cô ấy sáng tạo ra đó."

"Đúng vậy, ai nói phụ nữ chúng tôi vô dụng?"

Xem đến câu chuyện người thứ ba, mọi người lại nhao nhao chửi rủa mấy đứa con của bà Quan Lục.

"Mấy đứa bất hiếu nên bị sét đánh!"

Phản ứng của mọi người về tập tranh vô cùng tốt, hiệu quả tuyên truyền tốt hơn nhiều so với tuyên truyền bằng và tuyên truyền bằng miệng hồi xưa.

Nhưng mà người đắc ý nhất vẫn là xã viên của đội sản xuất Tây Câu, đợt này bọn họ đi thăm người thân, ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Mọi người xem qua sách tranh tuyên truyền của Liên đoàn Phụ nữ chưa? Người sáng tạo tập tranh là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất Tây Câu chúng tôi đó."

“Mọi người xem tập tranh rồi, vậy các mọi người biết chủ nhiệm Nguyễn của chúng tôi có bao nhiêu lợi hại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận