Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 277. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 2

Chương 277. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 2


Bà ấy lập tức về căn cứ nói với chồng chuyện nay, sau đó lại nói với chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, cuối cùng mọi người quyết định, dù như thế nào cũng phải lừa được nhân tài này đến căn cứ!

Sau khi nghe họ trình bày, thường vụ Dương và bí thư Trịnh cũng rất xem trọng chuyện này, còn đưa ra ý nghĩ mới, nhân tài như vậy không nên giới hạn ở Liên đoàn Phụ nữ, nếu như cô muốn mở công xưởng thì căn cứ cũng sẽ ủng hộ cô hết mức có thể.

Bà ấy cũng hiểu ý của thường vụ Dương và bí thư Trịnh, mặc dù căn cứ có ngân sách nhà nước nhưng trong nước còn có rất nhiều việc cần phải làm, vốn nước ngoài bị quốc gia nhìn chằm chằm, phát triển vô cùng khó khăn, đây cũng là nguyên nhân người nhà các bà khai khẩn đất hoang, tự gieo trồng lương thực và rau.

Nhưng chỉ trồng lương thực không cũng không phải cách giải quyết vấn đề của căn cứ, căn cứ vô cùng cần hạng mục có thể kéo kinh tế của căn cứ lên.

Đương nhiên, ở căn cứ không phải muốn mở công xưởng gì cũng được, căn cứ dầu mỏ chủ yếu dùng để khai thác dầu mỏ, cũng không thể chăn heo, nuôi dê bên trong căn cứ được.

Về chuyện mở xưởng máy, xưởng gỗ, thứ nhất họ không có kỹ thuật, thứ hai không có tài nguyên cũng như đường dây tiêu thụ, tóm lại không phải cứ muốn mở công xưởng là mở được.

Nguyễn Dao: “Đồng chí Giang khách khí quá rồi, cách dùng truyện tranh cũng không phải do mình cháu nghĩ ra, có thể giúp căn cứ là vinh hạnh của cháu.”

Giang Xuân Hoa thấy Nguyễn Dao thoải mái, phóng khoáng thì càng thích: “Không gạt cháu, trước khi đến đây thím đã nghe về cháu, thím biết cháu được bầu là phần tử tiên tiến khi chống lại gián điệp, vào Liên đoàn Phụ nữ lại nghĩ ra cách truyện tranh, chỉnh đốn toàn bộ nếp sống của công xã, mở công xưởng làm ra sản phẩm tinh xảo như vậy, Giang Xuân Hoa thím rất ít khi khâm phục người khác, nhưng đồng chí nhỏ à, cháu khiến thím tâm phục khẩu phục, lãnh đạo căn cứ đã nói, chỉ cần cháu có bản lĩnh, cháu muốn làm gì thì tụi thím cũng sẽ hết lòng ủng hộ.”

Nghe Giang Xuân Hoa nói vậy, tảng đá lớn trong lòng Nguyễn Dao cuối cùng cũng buông xuống: “Đồng chí Giang đã thoải mái như vậy thì cháu cũng không ngại ngùng nữa, lời mời của các thím thật sự rất mê người, hơn nữa thật, bây giờ cháu cũng không thể lăn lộn ở công xã được nữa.”

Nói đến đây cô lè lưỡi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự lúng túng.

Giang Xuân Hoa thấy thế cũng không an ủi cô, ngược lại bà ấy còn ngửa đầu cười ha ha nói: “Cô rất thích tính cách này của cháu, người bình thường chắc chắn sẽ không tự vạch mặt mình trước mặt người khác, nhưng cháu không cần để ý chuyện đó, là do lãnh đạo của Taratu không có mắt nhìn.”

Đúng là không có mắt nhìn, công xưởng đan đồ bằng liễu mới bắt đầu sản xuất không lâu, sản phẩm ở thị trấn xung quanh đã bán hết sạch, nhiều thành viên trong căn cứ của bọn họ cũng mua sản phẩm của công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Nguyễn, chỉ là lúc đó không ai biết Nguyễn Dao là phó xưởng trưởng công xưởng.

Con gà vàng kiếm tiền như vậy mà Lâm Diệu còn nói đóng là đóng công xưởng, hơn nữa còn bắt giam Nguyễn Dao, đây không phải là không có mắt nhìn mà là bị mù luôn rồi.

Đương nhiên Giang Xuân Hoa sẽ không nói ra, bà ấy chỉ thầm chửi mắng trong lòng.

Nguyễn Dao cũng rất thích tính cách của Giang Xuân Hoa: “Vậy được, cháu sẽ về căn cứ dầu mỏ với đồng chí Giang.”

Giang Xuân Hoa lập tức cười tít mắt: “Tốt, quá tốt rồi, thím thật hận bây giờ không thể về căn cứ nói chuyện với lãnh đạo.”

Muốn rời công xã để đến căn cứ dầu mỏ, tất nhiên không phải chỉ thu dọn một chút là có thể đi được, mà là phải được lãnh đạo hai bên phê duyệt.

Nguyễn Dao và Giang Xuân Hoa đều là người của phái hành động, sau khi quyết định kỹ càng, hai người lập tức đi tìm đội trưởng Hồ.

Mọi người đoán Nguyễn Dao nhất định sẽ đồng ý, dù sao điều kiện tốt như vậy mà, nhưng họ không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy.

Đội trưởng Hồ cũng không nghĩ đến chuyện này: “Thanh niên tri thức Nguyễn, cô suy nghĩ kỹ chưa? Cô có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

Đội trưởng Hồ thật sự không nỡ để một nhân tài như vậy rời đi, nhờ có Nguyễn Dao mà năm ngoái ông mới được bầu là đại đội trưởng tích cực ưu tú, cũng nhờ có Nguyễn Dao mà đội sản xuất của họ mới hai lần được lên báo.

Càng nhờ Nguyễn Dao mà nhóm xã viên mới có một năm tốt như vậy, không ít người còn kiếm được rất nhiều tiền, mặc dù công xưởng tạm thời đóng cửa nhưng ông tin tưởng, dựa vào năng lực và bản lĩnh của Nguyễn Dao, cô luôn có thể nghĩ cách khác.

“Đội trưởng Hồ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, mặc dù thời gian ở đội không dài nhưng khoảng thời gian ở chung với mọi người vô cùng vui vẻ, nhất là có thể gặp được một đội trưởng sáng suốt như đội trưởng Hồ ngài, tôi vẫn cảm thấy mình rất may mắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận