Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 165. Dê đầu đàn 4

Chương 165. Dê đầu đàn 4


Cô sao chép thư xin vào Đảng một lần nữa, sau đó cầm đi đưa cho thư ký Trần.

Công xã Thiết Nhân là công xã đầu tiên hoàn thành công việc thu hoạch vụ thu, hơn nữa gần đây nhờ có các loại biểu hiện nổi bật của công xã Thiết Nhân, ngày hôm qua thư ký Trần đi trên trấn họp lần nữa được khen ngợi.

Có một lãnh đạo còn lén ám chỉ ông, năm nay danh sách công xã tiên tiến hẳn là có công xã Thiết Nhân, nghe được tin tức này, thư ký Trần vui đến mức cả đêm ngủ không được.

Lúc này nhìn thấy Nguyễn Dao tới đây, thư ký Trần cười tủm tỉm nói: "Thanh niên tri thức Nguyên, cô tới thật đúng lúc, cô thích uống trà không?"

Nguyễn Dao ngơ ngác gật đầu: "Thích."

Trước khi cô xuyên thư, cô luôn có thói quen uống trà, sau khi xuyên qua thì bỏ, biết sao giờ, lá trà quá đắt, mà cũng không dễ mua lắm.

Thư ký Trần nghe vậy mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một túi bánh trà Phổ Nhĩ còn to hơn bàn tay: "Đây là họ hàng tôi từ Vân Nam bên kia gửi tới, cho cô một cái mang về uống."

Nguyễn Dao lơ mơ: "Sao mà được ạ?"

Thư ký Trần đẩy bánh trà Phổ Nhĩ trên bàn qua: "Ngại cái gì, cầm uống đi."

Nguyễn - Koi - Dao: "Nếu như vậy tôi sẽ nhận lấy, cảm ơn thư ký Trần."

Thư ký Trần nhìn thư xin gia nhập Đảng của cô: "Tôi thấy không có vấn đề gì, chốc nữa tôi giao cho trấn trên, nếu có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô."

Nguyễn Dao gật đầu đồng ý, cầm bánh trà Phổ Nhĩ ra khỏi văn phòng.

Chủ nhiệm Hồ thừa dịp lúc cô đi vào văn phòng thư ký Trần, tìm cái túi giấy dai, chia đôi bánh đậu xanh và bánh ngọt táo đỏ, chờ Nguyễn Dao đã trở lại thì nhét vào trong tay cô: "Cầm lấy ăn đi, nhỏ này vẫn là quá gầy."

Vì thế, Nguyễn Dao hai tay trống trơn tới đây, khi trở về bao lớn bao nhỏ chứa đầy đồ ăn.

Thích ghê.

**

Nguyễn Dao không nhàn rỗi, vừa về tới đội sản xuất, cô lập tức nói với đội trưởng Hồ chuyện muốn thành lập đội ngũ sản phẩm thủ công mỹ nghệ nữ giới.

Đội trưởng Hồ nghe xong, thuốc lá sợi trong tay cũng không hút nữa: "Cô nói muốn dùng thân cỏ lau, cành mận gai các thứ của đội sản xuất chúng ta làm thành sản phẩm thủ công mỹ nghệ, còn muốn thành lập một đội ngũ?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Bây giờ không phải là thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ sao? Liên đoàn Phụ nữ chúng tôi muốn thừa dịp khoảng thời gian này để huấn luyện các nữ đồng chí một chút, để đề cao kỹ năng sống của các nữ đồng chí, nếu về sau có thể phát triển hơn, nói không chừng còn có thể để các nữ đồng chí kiếm nhiều tiền một chút."

Bình thường trong thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ cũng không có việc gì làm, cho nên đội trưởng Hồ cũng không lo lắng các cô làm hoạt động sẽ ảnh hưởng đến sản xuất lương thực.

Nhưng ông có một vấn đề: "Cô luôn miệng nói nữ đồng chí, cho nên nam đồng chí chúng tôi không thể tham gia sao?"

Nguyễn Dao gật đầu một cách đương nhiên: "Chúng tôi là Liên đoàn Phụ nữ, chúng tôi trợ giúp trẻ em và nữ đồng chí, nam đồng chí chúng tôi không quản."

Đội trưởng Hồ: "..."

Nguyễn Dao nhân cơ hội lấy ra văn kiện có con dấu của Liên đoàn Phụ nữ: "Đây là văn kiện của Liên đoàn Phụ nữ công xã phát xuống."

Đội trưởng Hồ nhìn văn kiện một chút, xác định là Liên đoàn Phụ nữ công xã phát xuống: "Nếu là công xã tổ chức hoạt động, vậy đội sản xuất chúng ta đương nhiên phải ủng hộ và phối hợp, vậy cô mau đi làm đi."

Nguyễn Dao nói làm là làm, từ văn phòng đi ra, cô dẫn theo đội quân tóc dài của cô hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới Đả Cốc Trường.

"Keng keng keng ——"

Thẩm Văn Thiến cầm gậy gộc gõ vang chiêng đồng của Đả Cốc Trường.

Chiêng đồng vang vọng cả đội sản xuất, người của đội sản xuất lục tục chạy tới.

Mọi người còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ đến đây lại thấy một nhóm nữ thanh niên tri thức đứng ở trên bục.

"Chủ nhiệm Nguyễn, đây là có chuyện gì? Cô gõ chiêng đồng để mọi người tới đây làm gì vậy?"

"Đúng đó, tôi còn tưởng rằng đội trưởng Hồ gõ đây này? Không phải là Liên đoàn Phụ nữ các cô lại muốn đọc văn kiện gì đó chứ?"

"Ôi chao, sớm biết muốn đọc văn kiện, tôi mang đế giày tới khâu rồi."

"Đúng thế, những văn kiện kia tôi cũng nghe không hiểu, chẳng thà ngồi khâu đế giày còn hơn."

Mọi người ầm ĩ bàn tán.

Thấy xã viên tới gần hết, Ôn Bảo Châu cầm lấy loa bên cạnh: "Mọi người im lặng một chút, chủ nhiệm Nguyễn của Liên đoàn Phụ nữ chúng ta có chuyện phải nói với mọi người."

Mọi người thấy ba nữ thanh niên tri thức khác giống như đám sao vây quanh mặt trăng, vây quanh Nguyễn Dao, hiển nhiên xem Nguyễn Dao như dê đầu đàn, tức khắc vừa tò mò vừa giật mình.

Triệu Hương Lan ở trong đám người bĩu môi, bởi vì Nguyễn Dao không chịu để xe đạp ở Nguyễn gia, khiến trong lòng bà ta rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận