Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 324. Làm tình nhân bí mật của em 7

Chương 324. Làm tình nhân bí mật của em 7


Nghĩ đến đây, ông ta cầm điện thoại lên, bấm số của bên căn cứ.

Qua mấy tiếng tút, cuối cùng đầu dây bên kia cũng truyền đến giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Là tôi, Tần Lãng.”

Tần Chính Huy nghe thấy giọng nói của anh không có tình cảm gì tức giận: “Tôi nghe nói anh có người yêu, chuyện này là thật hay giả?”

“Thật.”

Tần Chính Huy thấp giọng nhắc: “Lập tức chia tay! Lẽ nào anh quên anh là người đã có hôn ước sao?”

Khóe miệng Tần Lãng giật giật: “Tôi đã nói rõ với đồng chí Nguyễn kia rồi, cô ta đồng ý hủy bỏ hôn ước ngay tại chỗ, dù cho cô ta không đồng ý, tôi cũng không ở bên cô ta.”

Cơn giận của Tần Chính Huy lập tức nhảy vọt lên: “Việc hôn sự này là mẹ anh đã định cho anh, tôi không cần biết anh có đồng ý hay không, anh nhất định phải chấp nhận!”

Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi nói lại câu này lần cuối cùng, tôi không chấp nhận.”

Tần Chính Huy giận không kiềm chế được: “Tần Lãng, anh có tư cách gì mà không chấp nhận? Năm đó nếu không phải do anh, thì mẹ anh có chết không? Anh hại chết mẹ của anh, thì anh có tư cách gì mà chống lại quyết định của bà ấy!”

Đầu dây điện thoại bên kia lần thứ hai rơi vào trầm mặc, thật lâu không phát ra tiếng động gì, lâu đến mức Tần Chính Huy còn cho rằng anh đã cúp điện thoại rồi.

Ngay lúc ông ta muốn mở miệng, đầu dây điện thoại bên kia vang lên một âm thanh: “Tôi nợ mẹ của tôi, đợi sau khi tôi xuống địa ngục tôi sẽ đi trả, còn việc hôn ước, tôi sẽ không chấp nhận.”

Nói xong, một tiếng “tút”, điện thoại bị cúp rồi.

Tần Chính Huy tức đến nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã đập điện thoại đi.

Từ lúc Tần Lãng đi ra khỏi phòng điện thoại, ánh chiều tà của mặt trời lẳng lặng chiếu xuống mặt đất, trên cao có một đàn chim xếp thành hình chữ nhân bay qua, khiến người ta không khỏi nhớ đến hai câu thơ: Điếu thuốc thẳng cô đơn trên xa mạc lớn, sông dài mà mặt trời lại tròn.

Tần Lãng nhìn bầu trời được nhuộm thành một màu cam, khóe miệng kéo lên lạnh nhạt.

Mẹ của anh qua đời năm 1940, năm ấy anh vừa tròn bảy tuổi.

Trong nhà những người kia muốn đưa anh ra nước ngoài học tập, anh không muốn đi, náo loạn với người nhà không được bèn chạy ra khỏi nhà.

Sau khi anh vừa ra khỏi nhà chưa được lâu thì trời bắt đầu sấm chớp mưa bão, mẹ anh lo cho sự an toàn của anh nên lái xe ra ngoài tìm anh, kết quả đất đá trên núi bị sạt lở, chôn cả người và xe ở trong đất đá vôi, đợi đến lúc đội cứu viện đến, bà đã ngừng thở rồi.

Bố anh từ trước đến tận bây giờ vẫn luôn trách anh, nghĩ là anh đã hại chết bà.

Nếu như anh không náo loạn với người trong nhà, nếu như không phải do anh không hiểu chuyện chạy ra khỏi nhà, thì mẹ anh sẽ không ra ngoài tìm anh, cũng sẽ không gặp phải chuyện sạt lở đất.

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.

Mười mấy năm qua, mỗi ngày anh đều sống trong đau khổ và tự trách bản thân mình.

Mẹ của anh qua đời được hai năm, bố của anh mắng anh tại sao vẫn có thể thản nhiên ăn cơm và ngủ như bình thường, vì vậy anh không ăn không uống, thiếu chút nữa đã làm bản thân chết đói, bố anh mắng anh tại sao vẫn có thể cười được, thế là từ đó về sau anh không cười nữa.

Trước mười tuổi, mỗi ngày anh đều sống trong sự tự trách và những đau lòng khi bố anh tạo áp lực cho anh, chúng giống như một ngọn núi lớn, gần như ép anh đến nỗi không thở nổi.

Đến sau này, cứ hễ ăn đồ ăn là anh sẽ nôn mửa, tóc rụng rất nhiều, mỗi buổi tối đều mở tròn mắt cho đến hừng đông, chỉ cần có chút tiếng động đã có thể khiến anh lo sợ đến tứ chi co quắp lại.

Về sau bà ngoại của anh đến thủ đô, thấy anh gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, sau khi đánh cho bố anh một trận mới dẫn anh đi.

Tiếp đó mười năm, bà ngoại và người nhà họ Cố đã hao tốn rất nhiều công sức mới khiến anh trở về lại như người bình thường, chỉ là trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy mình không xứng đáng nhận được hạnh phúc.

Vì vậy sau khi anh tốt nghiệp đã chạy đến Karamay, sau đó lại xin điều đến mỏ dầu lớn, nghĩ cả quãng đời còn lại sẽ dâng hiến cho sự nghiệp dầu mỏ và tổ quốc.

Cho đến khi anh gặp Nguyễn Dao.

Cô như một trận gió thổi vào tim anh, giống như một màu sắc xinh đẹp bất ngờ dội xuống cuộc đời màu trắng đen của anh, khiến tim anh như giếng cạn nổi lên sự rung động.

Đón lấy ánh mặt trời, trong đầu anh hiện lên dáng vẻ của Nguyễn Dao.

Cô có một đôi mắt linh động biết nói chuyện, sạch sẽ sáng sủa, có lúc thì nghiêm túc có lúc thì dí dỏm.

Lúc cô cười lên ở phần mặt bên phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, phần mặt bên trái lại không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận