Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 243. Sét đánh giữa trời quang 6

Chương 243. Sét đánh giữa trời quang 6


Nguyễn Kim Bảo một cái, Nguyễn Bảo Vinh một cái.

Lúc này hai người đàn ông một lớn một nhỏ mới bằng lòng ngậm miệng lại.

Nguyễn Thanh Thanh chạy ra một lúc lâu, không thấy người trong nhà đuổi theo cô ta, lập tức cảm thấy vừa giận vừa buồn, đột nhiên cô ta nhìn thấy đèn sáng rực rỡ ở nhà đối diện.

Trước mặt là nhà của một bà cụ, trước đây bà cụ này đã đánh nhau với bố của cô ta - Nguyễn Bảo Vinh, là người đã hại bố cô ta bị mất việc.

Bà cụ này có hai người con trai đầu trộm đuôi cướp, hết ăn lại nằm, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi vẫn chưa lấy được vợ.

Cô ta dậm chân đi về phía nhà bà cụ, bố cô ta mắng cô ta là đồ nuôi lỗ vốn, vậy cô ta sẽ phải làm một việc khiến ông ta hối hận khi đã mắng mình!

Nhà họ Nguyễn náo loạn, có điều bọn họ vẫn không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là Nguyễn Hưng Phú đang bị nhốt ở nông trường.

Bởi vì phải đón Tết, anh ta được nghỉ một ngày không cần phải đi gánh phân.

Nhưng trời đông giá rét, mọi người đều vui vẻ đón Tết, một mình anh ta ở trong phòng cạnh hố phân, gió lạnh không ngừng thổi vào, bánh màn thầu trong tay đã nguội lạnh.

Nghĩ đến những năm trước lúc này anh ta đang ở nhà ăn thịt, uống canh nóng, còn có cô vợ nhỏ đặt lò sưởi ở ngay đầu giường, trong lòng anh ta thấy hối hận.

Từ sau khi anh ta vào nông trường, vợ của anh ta chưa một lần nào đến đây thăm anh ta, thật là một người phụ nữ nhẫn tâm.

Nhưng lúc này anh ta không hối hận nổi, anh ta càng lo lắng Dương Trân Trân sẽ ly hôn với mình.

Nghĩ tới đây, anh ta “hu hu” một tiếng khóc lên.

Hu hu hu anh ta hối hận rồi, anh ta nguyện ý ăn phân, Nguyễn Dao mau trở về giúp anh ta đi.

Nguyễn Dao không biết gia đình họ Nguyễn đã xảy ra chuyện gì, cô ở nhà họ Cố ăn Tết rất vui vẻ.

Mọi người ăn cơm tối xong, sau đó ngồi xúm lại cùng nhau đón giao thừa.

Trong phòng khách mọi người xúm lại đánh mạt chược với nhau, hoặc chơi bài, Nguyễn Dao thua hai lần, đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, liền nhường vị trí cho Lâu Tuấn Lỗi.

Nhà vệ sinh lầu một đang có người dùng, cô đành phải lên lầu hai.

Đi vệ sinh xong, lúc đi qua phòng của Tần Lãng, cô dừng lại.

Cửa phòng đang mở, Tần Lãng nằm ở trên giường, hai chân thon dài đặt ở mép giường.

Lúc ăn cơm, Tần Lãng bị Lâu Tuấn Lỗi và Cố Việt Trạch rót rất nhiều rượu, cho nên vừa ăn xong anh đã nói muốn lên phòng để nghỉ ngơi, không phải là ngủ rồi chứ?

Có điều sao anh lại không đắp chăn, trời lạnh như thế này rất dễ bị cảm lạnh.

Nguyễn Dao nhớ lại hôm nay anh đến đón mình, lại cho mình phiếu đồng hồ, vì vậy cô đi qua gọi một tiếng: “Đồng chí Tần?”

Tần Lãng không trả lời, cơ thể cũng không động đậy, hiển nhiên là đã ngủ say.

Nguyễn Dao đi vào, nhìn thấy mắt anh đang nhắm thật chặt, không biết có phải là do uống rượu vào hay không, hai má đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn, ánh đèn màu cam chiếu trên khuôn mặt anh, môi hồng nhuận, nhìn qua rất thanh tú.

Nguyễn Dao vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, đẩy anh một cái: “Đồng chí Tần?”

Tần Lãng vẫn không có động tĩnh gì.

Nguyễn Dao nhìn thoáng qua bên ngoài, mọi người đều đang ở dưới nhà, không có người lên lầu hai.

Tục ngữ nói: Đêm không trăng, gió lớn, chính là cơ hội tốt để làm chuyện xấu.

Tim Nguyễn Dao đập thình thịch, di chuyển bước chân đến phía sau Tần Lãng.

Mi mắt Tần Lãng khẽ run một cái, vừa rồi anh đang ngủ, nhưng Nguyễn Dao lại gọi anh, anh đã tỉnh lại rồi.

Chỉ là anh không mở mắt mà thôi.

Lúc này nghe thấy cô đang đi đến phía sau mình, lông mày anh không khỏi nhăn lại, cô đây là muốn làm gì?

Đắp chăn cho anh sao?

Chỉ là đắp chăn thì đứng ở vị trí vừa rồi cũng có thể đắp được, tại sao phải vòng ra phía sau anh?

Lẽ nào... cô muốn ôm anh từ sau lưng?

Nghĩ tới khả năng này, tim Tần Lãng đập hẫng một nhịp.

Ánh mắt Nguyễn Dao rơi trên eo của Tần Lãng, trong lòng tấm tắc hai tiếng.

Một người đàn ông lớn lên sao có thể đẹp như vậy, vai rộng eo thon, nhìn eo chó đực này, nhìn cái mông vểnh này, quả thật là quá hoàn mĩ.

Cô nhìn đường cong của bờ mông duyên dáng, trong lòng giống như bị mèo cào một cái, ngứa ngứa.

Hiện tại là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như không thử một chút, bỏ lỡ cơ hội tốt thì thật là tiếc nha!

Trong phòng rất yên tĩnh, tim Tần Lãng đập nhanh đến sắp nhảy ra cuống họng rồi.

Đến cùng là cô muốn làm gì mình, anh rất muốn mở mắt ra nhìn rõ ngọn ngành, nhưng lại sợ mình động sẽ dọa đến cô.

Anh lặng lẽ mở mắt, sau đó nhìn thấy cái bóng ở trên tường đang dơ cánh tay lên...

Phút chốc “chát” một tiếng.

Tay Nguyễn Dao vỗ lên cái mông của anh, còn nhéo một cái.

Tần Lãng: “...???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận