Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 88. Cải tạo 1

Chương 88. Cải tạo 1


Thư được gửi đi đã hơn nửa tháng, Nguyễn Dao còn tưởng rằng Tần Lãng sẽ không hồi âm cho cô.

Không ngờ anh lại trả lời cô.

Cô vội vã mở kiện hàng ra, lôi ra bộ sách ở bên trong, bộ sách được bọc cẩn thận bởi vải dầu, đủ để có thể thấy được người gửi sách này có bao nhiêu trân trọng.

Mấy năm này sách rất quý, quan trọng hơn là có rất nhiều sách dù có tiền cũng không mua được, cho nên lúc Nguyễn Dao lấy sách ra, động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng.

Tổng cộng bộ sách có ba phần, chia quyển “Kiến thức dầu mỏ cơ bản” thành ba phần thượng, trung, hạ.

Cô lật ngẫu nhiên mấy quyển sách này một lát, sau đó mới mở ra thư ra xem.

"Xin chào đồng chí Nguyễn , tôi gửi cho cô ba phần của bộ sách nhập môn dầu mỏ, cô có thể tự mình học thử xem, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thế viết thư hỏi tôi. Tần Lãng."

Một mặt thư cũng chỉ viết có ba dòng chữ.

Thật là lời ít ý nhiều.

Nguyễn Dao nhịn không được bĩu môi, có vẻ lá thư vừa rồi của cô không được dè dặt cho lắm.

Lần sau hồi âm cô cũng sẽ viết lời ít mà ý nhiều như vậy, hừ hừ.

Đôi mắt tam giác của Phương Chí Hành cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Dao, nhìn khuôn mặt phúng phính của cô, nhịn không được mở miệng hỏi: "Kiện hàng là do người nhà của thanh niên tri thức Nguyễn gửi tới sao? Tôi thấy giống như một bộ sách vậy?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Là bộ sách."

Về phần là ai gửi tới, Nguyễn Dao cảm thấy không cần thiết phải nói cho đối phương.

Nói xong cô sửa sang lại kiện hàng một chút, sau đó cúi đầu viết văn kiện, cô định lợi dụng sự việc lần này của Vương Nhị Cẩu, đưa việc tuyên truyền Liên đoàn Phụ nữ lên tờ báo xuất bản hằng ngày.

Đột nhiên cô cảm thấy cổ bên phải như có gì đó cắn, Nguyễn Dao vỗ một cái theo bản năng, đồng thời cổ cũng nghiêng về phía bên trái, trùng hợp đối mặt với ánh mắt đang nhìn của Phương Chí Hành.

Cô vô thức cau mày.

Phương Chí Hành đã nhìn cô như vậy bao lâu rồi, là ngẫu nhiên, hay là bình thường vẫn luôn có hành vi như thế?

Vị trí của Phương Chi Hành ở đằng sau lệch một chút sang bên trái của cô, bởi vì ở chính giữa còn có bàn làm việc của đội trưởng Hồ và bàn dùng để họp, bởi vậy từ góc độ của cô, trừ khi cố tình để ý, nếu không rất khó phát hiện hắn ta quan sát mình.

Hơn nữa thái độ của Phương Chí Hành được đánh giá ở đội sản xuất rất tốt, bình thường cách đối nhân xử thế cũng rất bình thường, nhìn không ra có điểm gì không ổn, bởi vậy cho tới bây giờ cô không nghĩ đối phương là một người đàn ông dung tục.

Nhưng ánh mắt vừa nãy, cô tuyệt đối không nhìn lần, ánh mắt trần trụi kia, mang theo dục vọng hèn mọn làm cho người khác buồn nôn, ở kiếp trước cô đã từng thấy qua khá nhiều rồi, xem ra sau này cô phải đề cao cảnh giác mới được.

Phương Chí Hành không ngờ tới Nguyễn Dao lại đột nhiên xoay đầu lại, hắn ta không kịp đề phòng, vừa vặn bị Nguyễn Dao bắt gặp.

Trong lòng hắn ta không khỏi thầm kêu lên một tiếng không tốt, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì: "Thanh niên tri thức Nguyễn, vừa rồi tôi thấy có con côn trùng bay đến cổ cô, đang định nói cô thì không ngờ cô lại đột nhiên vô, dọa tôi giật cả mình."

Nguyễn Dao cũng vờ như chưa phát hiện gì cả, bình thản cười nói: "Hình như là con muỗi, biết sao được, mùa hè có rất nhiều côn trùng."

Nói xong cô lại cúi đầu viết văn kiện.

Phương Chí Hành thấy cô không có biểu hiện gì khác thường, chắc là tuổi còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện nam nữ, cho nên mới không có phản ứng gì.

Nghĩ vậy, trong lòng của Phương Chí Hành không còn lo lắng sợ hãi nữa, ngược lại càng mừng húm.

Không hiểu việc nam nữ cũng tốt, vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, quả là báu vật vô giá.

Ngày nào cũng ở chung với báu vật như vậy, người đàn ông nào có thể nhịn được.

Hắn ta phải nghĩ cách chiếm báu vật này về làm của riêng mới được.

Không chỉ có Nguyễn gia thấy được sự thay đổi của lão tam Nguyễn Hưng Dân, mà cả công xã ai cũng thấy được.

Tất cả mọi người đều nói Nguyễn Hưng Dân đây là lãng tử quay đầu, tục ngữ có câu con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, Hồng Thắng Nam là người phụ nữ có hạnh phúc cuối đời.

Mỗi lần Hồng Thắng Nam nghe thấy thế đều muốn phun một miếng nước bọt lên trên mặt đối phương, hạnh phúc cuối đời cái quỷ gì.

Nếu không phải nhờ có Nguyễn Dao, chắc đến tận bây giờ tên ngu xuẩn Nguyễn Hưng Dân vẫn chẳng hay biết gì, mỗi lần Vương Nhị Cẩu vẫy tay, hắn liền hấp tấp đem tiền vất vả kiếm được cầm đi nuôi nấng một đám giòi.

Lãng tử như thế này ai muốn lấy thì lấy đi, cảm ơn.

Bây giờ cô ấy chẳng mong đợi gì ở Nguyễn Hưng Dân nữa rồi, chỉ muốn nuôi nấng con nên người, hy vọng cô bé sau khi lớn lên không vô dụng giống mình, mà sẽ trở thành một người con gái thông minh tự tin như Nguyễn Dao vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận