Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 348. Người! Yêu! Tôi! 3

Chương 348. Người! Yêu! Tôi! 3


Giống như băng tuyết bị gió xuân hòa tan, anh trở nên gần gũi bình dị hơn nhiều.

Chỉ là khi đi vào văn phòng thấy Lâu Tuấn Lỗi cười còn tươi hơn mình anh lập tức cảm thấy chói mắt.

Lâu Tuấn Lỗi không có chút tự giác nào, còn tiến lên hỏi: "Lãng, anh nói xem tôi nên tặng gì cho người yêu tôi?"

Người! Yêu! Tôi!

Ba chữ nói ra vô cùng quang minh chính đại khiến Tần Lãng nghe xong vô cùng khó chịu: "Gì cũng được."

Lâu Tuấn Lỗi cãi lại: "Sao có thể tùy tiện được chứ? Khó khăn lắm tôi mới có người yêu, nhất định phải tặng đồ có lòng một chút, nhưng người yêu tôi là người khéo léo hiểu lòng người, chắc chắn tôi đưa gì cô ấy cũng sẽ thích."

Tần Lãng: "..."

Lâu Tuấn Lỗi không cần anh trả lời, tự nói tiếp: "Phó sở trưởng nói đàn ông ba mươi như miếng bã đậu, tôi không muốn biến thành bã đậu, cho nên tôi nghĩ trước cuối năm nay sẽ cầu hôn đồng chí Ôn. Lãng ơi, anh thấy ý kiến này của tôi thế nào?"

"..."

Tần Lãng nhíu mày nhìn cậu: "Mới bên nhau đã muốn kết hôn? Mơ cũng thật đẹp."

Anh còn chưa thành chính thức mà Lâu Tuấn Lỗi đã muốn kết hôn rồi!

Nhưng anh cảm thấy suy nghĩ này của Lâu Tuấn Lỗi không thiết thực chút nào, chưa nói đến chuyện Ôn Bảo Châu sẽ không đồng ý, dù cô ấy có tự đồng ý thì bố mẹ cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lâu Tuấn Lỗi gãi mũi, ngây ngô cười hai tiếng: "Ai không muốn cưới vợ chứ."

Tần Lãng lười nghe cậu khoe khoang, anh cầm dụng cụ đến giếng dầu tuyến một kiểm tra số liệu.

Nguyễn Dao bên này cũng bắt đầu làm việc, vì nhất định phải tham gia hội chợ nên cô muốn xác nhận danh sách những nhân viên được đi.

Sau khi cô và bí thư Trịnh thương lượng với nhau, xác định tính cả cô thì có năm người được đi, đến lúc đó còn phải thêm hai lãnh đạo là Giang Xuân Hoa và bí thư Trịnh đi cùng, nếu không để một nhóm cô gái trẻ như các cô đi ra ngoài bí thư Trịnh chắc chắn không yên tâm.

Như vậy có tổng cộng bảy người, đến lúc đó Giang Xuân Hoa và bí thư Trịnh chỉ phụ trách sinh hoạt thường ngày và an toàn của các cô, những người khác mới là nghiệp vụ viên đi làm.

Năm người này đều có trình độ ít nhất là cấp ba, ở trường học cũng từng học qua tiếng Anh, nhưng trình độ Anh ngữ không cao.

Ở thập niên năm mươi, tiếng Nga mới là ngoại ngữ đứng đầu, tiếng Anh mới bắt đầu được mở rộng ở thập niên sáu mươi, nhưng không quá phổ biến, hơn nữa trình độ cũng không cao.

Vì để các cô có thể giao tiếp tốt được với thương nhân nước ngoài ở hội chợ, Nguyễn Dao vừa huấn luyện kĩ năng đan đồ bằng tre cho các cô vừa huấn luyện Anh ngữ.

Muốn bắt đầu từ đầu là không thể, Nguyễn Dao coi trọng việc dạy công việc buôn bán bằng tiếng Anh cho các cô ấy hơn, ví dụ như báo giá như thế nào, diễn đạt số lượng ra sao, các loại hình đặt hàng và giao hàng, đương nhiên quan trọng nhất chính là có thể giới thiệu sản phẩm theo thứ tự.

Cũng may năm cô gái được chọn đều là những người thông minh, cộng với việc tuổi trẻ trí nhớ tốt, học ít nhưng công nhiều.

Sau khi kết thúc của ngày hôm nay, Nguyễn Dao nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện đến là chị họ của Tần Lãng, Tần Mạn.

"Đồng chí Nguyễn, chuyện lần trước em nói chị làm đã có kết quả, hai người kia đã bị điều tra ra là cưỡng hiếp phụ nữ, làm nhiều việc ác, hai người đã bị bắt và chỉ trích, hôm nay vừa có bản án, hai người họ đồng thời bị phán xử bắn!"

Nghe giọng nói sảng khoái của Tần Mạnh, Nguyễn Dao cũng không nhịn được mà có chút kích động: "Nhanh như vậy sao? Em còn tưởng rằng phải chờ một thời gian mới có, cảm ơn đồng chí Tần."

Ngay từ đầu cô đã nói cho Tần Lãng biết chuyện của Lâm Ngọc.

Lúc đầu cô không muốn nói vấn đề này cho Tần Lãng, nếu như ở đội sản xuất cô có thể viết thư nặc danh để gửi, nhưng cô lại ở căn cứ, tất cả thư tín chuyển ra ngoài đều sẽ bị kiểm tra, vậy nên cô không thể viết thư nặc danh tố cáo hai tên cặn bã bắt nạt Lâm Ngọc được.

Cô cũng không thể xin nghỉ phép rời căn cứ, dù sao công việc quá bận, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể nhờ Tần Lãng.

Đương nhiên trước khi nói chuyện này cho Tần Lãng cô đã hỏi qua Lâm Ngọc, cô ấy đồng ý.

Sau khi Tần Lãng biết đã đem vấn đề này giao cho chị họ Tần Mạn của mình làm.

Tần Mạn làm việc trong đơn vị cơ quan quan trọng ở thủ đồ, cô ấy có cách gửi thư nặc danh ra ngoài mà không bị ai phát hiện, hơn nữa cô ấy còn có cách đẩy nhanh tiến trình chuyện này.

Nguyễn Dao đã liên hệ với Tần Mạn như vậy.

Cùng là phụ nữ, sau khi Tần Mạn nghe chuyện của Lâm Ngọc đã vô cùng giận dữ, cô ấy không chút suy nghĩ lập tức đồng ý, chỉ là Nguyễn Dao không ngờ chuyện này lại được xử lí nhanh như vậy, còn chưa đến một tháng đã giải quyết được hai tên cặn bã kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận