Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 177. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 5

Chương 177. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 5


Nguyễn Dao nói: “Công xưởng Đông Thăng thành lập mấy chục năm, khẳng định có không ít đường dây tiêu thụ ở cả nước và các tỉnh, điều này đúng lúc khuyết thiếu của công xưởng chúng tôi, cho nên tôi muốn bán hàng của công xưởng cho các ông, các ông bán ra ngoài.”

Xưởng trưởng Ngô cũng không thấy lạ gì đối với phương án này của cô: “Vậy giá cả của những đồ vật này tính thế nào? Còn có các cô có thể cung cấp được bao nhiêu hàng?”

“Các ông muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là phải đặt hàng sớm mười lăm ngày, giá cả toàn bộ đều ở đây.”

Nói xong cô lấy trong túi quân đội đeo vai ra một bảng giá trước đây đã chuẩn bị tốt, phía trên không chỉ có giá cả, còn có quy định của hàng mẫu, cũng cho thấy đến hết sức rõ ràng.

Xưởng trưởng Ngô cầm lấy bảng giá tiền này, độ thiện cảm trong lòng lại tăng lên mấy phần, làm việc lớn mật, tâm tư kín đáo, nữ đồng chí này không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên cao!

Giá cả có hơi cao một chút, xưởng trưởng Ngô mỗi cái trả giá một lần, hai người cô tới tôi đi, cuối cùng Nguyễn Dao để cho mỗi món hàng mẫu có không gian lời năm hào.

Xưởng trưởng Ngô cũng là người quyết đoán, quyết định ngay tại chỗ: “Quy định mỗi cái rương này năm trăm, các loại giỏ khác nhau ba trăm cái, mâm trái cây cùng hộp đựng đồ mỗi loại chỉ cần một trăm.”

Rương có ba loại mẫu to, vừa và nhỏ, giá chia thành 6 tệ, 4.8 tệ và 3.5 tệ, tổng cộng 7150 tệ.

Giỏ có bảy cỡ, giá cả dựa theo trình độ phức tạp cùng lớn nhỏ chia làm 3 tệ, 2 tệ và 1 tệ, tổng cộng 4500 tệ.

Mâm trái cây và hộp đựng đồ giá cả đều là 0.7 hào, tổng cộng 140 tệ.

Toàn bộ cộng lại là 11790 tệ.

Nghe được con số này, Ôn Bảo Châu kích động hai tay run rẩy, thiếu chút làm đổ nước trên bàn xuống.

Hơn mười nghìn tệ!

Đơn đặt hàng hơn mười nghìn tệ!

Trước khi đi cô ấy cảm thấy được nếu có thể nhận được đơn đặt hàng một nghìn tệ đã là rất giỏi rồi, không nghĩ tới Nguyễn Dao vừa ra tay liền lấy được đơn đặt hàng hơn mười nghìn tệ.

Trời ạ, cô ấy thật sự rất sùng bái Nguyễn Dao!

Hai người Nguyễn Dao và xưởng trưởng Ngô đều hết sức bình tĩnh.

Đời trước hạng mục hợp tác mấy triệu Nguyễn Dao đều không chớp mắt mà ký xuống, cho nên hiện tại chỉ hơn mười nghìn tệ, cô thật sự không kích động nổi.

Dòng họ xưởng trưởng Ngô cũng là đã từng trải qua phong quang, cho dù là hiện tại, mức bán được mỗi tháng cũng không chỉ hơn mười nghìn tệ, chỉ là nội tâm của ông ấy cũng kích động, có điều kích động của ông ấy tương phản với Ôn Bảo Châu.

Ông ấy cảm thấy rất rẻ, thật sự quá rẻ so với mấy cái tủ động tới là mấy chục, trên trăm!

Xưởng trưởng Ngô để thư ký đi soạn ra bảng giá mới và hợp đồng hợp tác: “Kỳ hạn giao hàng chỉ có thể là sau mười lăm ngày sao? Không thể trước thời gian?”

Nguyễn Dao: “Hợp đồng viết mười lăm ngày, dưới tình huống đảm bảo chất lượng, chúng tôi sẽ cố hết sức giao trước thời hạn.”

Công xã có không ít người, nhưng sản phẩm là mới khai phá ra, sau khi trở về còn phải huấn luyện một hai ngày, sau đó vật liệu cũng phải theo dõi, trừ cái đó ra, cô còn muốn dự sẵn mấy ngày ra ứng phó các loại có chuyện xảy ra.

Cho nên định mười lăm ngày là thích hợp nhất, làm bên A, cô nhất định phải định ra điều kiện có lợi cho mình.

Xưởng trưởng Ngô không quá hiểu biết về quy trình sản xuất, nhưng ông ấy có thể hiểu được trong quá trình chế tác có thể gặp phải phiền phức, cho nên ông ấy gật đầu biểu thị đồng ý.

Song phương ký kết hợp đồng đặt hàng, ngoài ra Nguyễn Dao còn ký với ông ấy một phần hợp đồng không cho phép công xưởng Đông Thăng tự mình phục chế bắt, chước sản phẩm của bọn họ.

Tuy rằng tạo hình hàng mỹ nghệ này độc đáo, lại không khó bắt chước, chỉ cần người hiểu phương diện này, nghiên cứu nhiều thêm mấy lần là có thể nghiên cứu ra, cho nên cô trước tiên phải tiêm phòng ngừa cho đối phương trước.

Xưởng trưởng Ngô rất sảng khoái ký, loại chuyện này ông ta đều gặp qua, cho nên ông ta sẽ không làm loại chuyện này, hơn nữa ông ta cũng mua tất cả các hàng mẫu Nguyễn Dao mang đến với giá tương đương.

Vì thế hai người nâng hàng mẫu tiến vào công xưởng, hai tay trống trơn đi từ công xưởng ra.

Xưởng trưởng Ngô tự mình đưa hai người tới cửa: “Chủ nhiệm Nguyễn, vậy các cô đi thong thả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận