Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 261. Tại sao phải phản kháng? 5

Chương 261. Tại sao phải phản kháng? 5


Thời gian này chỉ có thể lấy tĩnh chế động, bằng không không những không giúp được gì, còn cho thêm phiền phức.

Mi mắt Tần Lãng hẹp dài, đáy mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

Trước đó nhận được điện thoại của Ôn Bảo Châu, nói Taratu đã đổi bí thư, tiếp theo Nguyễn Dao bị bắt đi, anh đã nhận ra được điều không bình thường.

Cho nên anh cố ý trở về thị trấn, đầu tiên là vì muốn bàn bạc cách đối phó với bà ngoại, hai là cũng muốn xem động tĩnh của nhà họ Cố ở bên này.

Sau khi trở về anh gọi hai cuộc điện thoại đến bên quân khu, nhưng đều không liên lạc được với bác cả và bác hai của anh, trong lòng càng mơ hồ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tần Lãng không vội vã đi tìm người, hơn nữa sắc trời đang dần tối lại, lúc này đi Taratu cũng không gặp được người, cho nên anh ở lại nhà họ Cố.

Buổi tối hôm đó, anh gọi cho chú hai hỏi về chuyện của nhà họ Cố.

Quan điểm của chú hai Tần Chính Dương cũng giống như giáo sư Cố, hành động không bằng yên tĩnh, bảo phải tin tưởng tổ chức, mà thông tin anh nghe được là sự việc không nghiêm trọng lắm, chứng cứ cũng không đủ, không đáng lo lắng.

Cũng là buổi tối hôm đó, phòng làm việc của công xã bị hỏa hoạn.

Là phòng làm việc của Nguyễn Dao bị cháy, cũng may mọi người phát hiện sớm, dập tắt lửa rất nhanh, chỉ là đồ dùng trong phòng làm việc bị cháy gần hết rồi, không bị cháy thì cũng bị nước dập cho ướt.

Trong đại viện nhà bí thư Lâm, Lâm Diệu.

Ngô Xuân Mẫn bưng một chén canh rùa bổ đi ra từ phòng bếp, đặt lên trên bàn: “Canh được nấu xong rồi, anh uống lúc còn nóng đi.”

Ánh mắt Lâm Diệu bình tĩnh nhìn cảnh vật đen kịt ở bên ngoài cửa sổ, kéo khóe miệng nói: “Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, vậy những tư liệu kia hẳn là đã bị đốt cháy hết rồi.”

Ngô Xuân Mẫn đi đến bên cạnh anh ta, đầu tựa vào vai anh ta: “Những tư liệu kia mất hết rồi, có phải là sẽ có thể định tội con đĩ kia không?”

Lâm Diệu gật đầu: “Không có tư liệu, là có thể định tội cô ta tác phong chủ nghĩa tư bản, về phần xã viên thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần tùy tiện hù dọa vài câu, bọn họ sẽ thay đổi lời khai."

Trong mắt Ngô Xuân Mẫn lộ ra sự sảng khoái: “Con đĩ nhỏ đáng chết, nếu không phải vì cô ta, thì sao em trai của em có thể chết? Trở về em cũng đưa cô ta đến nông trường.”

Ngô Xuân Mẫn không phải là người khác, chính là chị hai của Ngô Hữu Thiêm, cũng là con gái thứ hai của quản lý Ngô, Ngô Tài Lương.

Lâm Diệu cười không đáp, đi đến bên cạnh bàn uống chén canh sừng hươu.

Ngô Xuân Mẫn quan sát sắc mặt của anh ta, cẩn thận hỏi: “Chuyện của nhà chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?”

Lâm Diệu một hớp uống hết chén canh rùa, cười nói: “Tất nhiên là không.”

Sở dĩ anh ta cưới Ngô Xuân Mẫn, là do nhìn trúng vẻ đẹp của cô ta, đối với nhà bố vợ thì anh không có tình cảm gì, sở dĩ lần này ra tay, là có người muốn đối phó với người đứng phía sau Nguyễn Dao.

Nói cho cùng, bất kể là Nguyễn Dao hay là anh, cũng chẳng qua là đánh một quân cờ mà thôi.

Anh ta dựa theo sự phân phó của phía trên, bằng không anh ta cũng sẽ không ra tay đối phó với một thanh niên trí thức nữ.

Ngô Xuân Mẫn nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng cô ta quan tâm đến nhà mẹ đẻ, nhưng chồng mới là chỗ dựa quan trọng nhất của cô ta, nếu như có ảnh hưởng đến chồng, vậy cô bằng lòng không trả thù.

Trời còn chưa sáng, Tần Lãng đã lái xe xuất phát.

Đợi đến lúc đến Taratu, trời vừa tờ mờ sáng, bầu trời phía đông lộ ra vài tia màu trắng bạc.

Anh tìm được Ôn Bảo Châu đã một đêm không ngủ ở đội sản xuất, Ôn Bảo Châu biết được hôm qua phòng làm việc ở công xã xảy ra hỏa hoạn, bị dọa sợ đến mặt trắng bệch.

“Này tuyệt đối không phải là trùng hợp! Này tuyệt đối không phải là trùng hợp!”

Nếu không phải là trước đó đồng chí Tần bảo cô ấy cầm tư liệu đi, vậy thì tối hôm qua toàn bộ tư liệu đã bị cháy rụi rồi, đến lúc đó nói không chừng Nguyễn Dao không thể ra ngoài được!

Rốt cuộc là ai muốn hại Nguyễn Dao?

Thật sự là quá độc ác, quá đáng sợ rồi!

Tần Lãng lạnh mặt: “Tư liệu đâu?”

Ôn Bảo Châu chạy vào trong phòng, lấy tư liệu từ trong gầm giường ra: “Tư liệu đều ở trong đây, đồng chí Tần, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tần Lãng: “Trong nhà có gì ăn không?”

Lâm Thu Cúc thò đầu ra từ trong nhà bếp: “Có đó, có sủi cảo, bánh màn thầu và bánh rán hành, tôi định làm xong rồi đến Cục công an thăm em họ.”

Tối hôm qua từ trong miệng Ôn Bảo Châu biết được Nguyễn Dao bị bắt đi, gia đình họ đều không ngủ được.

Trời còn chưa sáng cô và Hồng Thắng Nam đã dậy làm đồ ăn sáng, chuẩn bị lúc nữa đi thăm Nguyễn Dao, cũng không biết có thể gặp được Nguyễn Dao hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận