Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 251. Thật là xấu hổ mà 3

Chương 251. Thật là xấu hổ mà 3


Bây giờ người công xã đều biết Dương Trân Trân biết kiếm tiền, nếu như lúc này cô ta ly dị với Nguyễn Hưng Phú, đến lúc đó nhất định sẽ có người nói cô ta ghét nghèo yêu giàu.

Lại nói làm người đầu tiên ly dị ở vùng này cũng không tốt lắm, mười năm kia có người bị bắt lại và phê bình vì ăn mặc hở hang ở nhà, nếu như lúc này Dương Trân Trân ly dị, đến lúc đó chín phần mười sẽ không thoát được việc này.

Triệu Hương Lam ngớ ra, vui mừng nhảy cẫng lên: “Đúng vậy, đúng vậy, gia hòa vạn sự hưng. Cháu gái lớn có học đúng là có khác, con dâu hai à, con thấy cháu gái lớn cũng đã bảo cho thằng hai trở về, con cũng đồng ý đi.”

Muốn cho Nguyễn Hưng Phú trở về, ngoại trừ người công xã đồng ý thả người ra, còn phải được người bị hại là Dương Trân Trân này đồng ý.

Dương Trân Trân gật đầu: “Được, con nghe em gái họ.”

Thật ra trong lòng cô ta cũng không chuẩn bị xong chuyện ly dị, người nhà mẹ cô ta sẽ không đồng ý, chỉ hy vọng Nguyễn Hưng Phú sẽ thay đổi.

Nguyễn Hưng Phú thấy Nguyễn Dao, lập tức khóc to lên, giống như một đứa bé mười mấy tuổi vậy.

“Em gái họ, anh sai rồi, anh tình nguyện ăn cứt, bây giờ anh liền ăn cho em xem!”

Vừa nói vừa muốn đi múc phân và nước tiểu.

Nguyễn Dao co giật khóe miệng, ngăn cản anh ta: “Được rồi, anh muốn ăn nhưng tôi không muốn nhìn đâu, dựa vào việc anh đã làm kia, vốn có nhốt anh ba năm cũng là ít, nhưng nhìn vào việc anh biết hối cải, vậy thì cho anh một cơ hội lại làm người.”

Nguyễn Hưng Phú nghe vậy, cả người sửng sốt, một giây sau, lại khóc lớn: “Cảm ơn em gái họ, sau này anh nhất định sẽ làm người tốt, anh không dám nữa.”

Gánh phân không phải là công việc cho người làm, càng khó chịu hơn là còn phải chịu đựng sự cô đơn và sợ hãi, mấy ngày nay anh ta cũng không biết sao mình có thể chịu đựng nỗi.

Nguyễn Dao xụ mặt: “Tạm thời tôi sẽ tin tưởng lời này của anh, trở về nhìn biểu hiện của anh, nếu lại phạm lỗi, sau này đừng nghĩ đến chuyện có thể ra nữa!”

Cả người Nguyễn Hưng Phú run lên, lắc đầu nói: “Sẽ không, em gái họ phải tin tưởng anh, anh sẽ không tái phạm nữa.”

Cứ như vậy, Nguyễn Hưng Phú được thả ra, trở lại đội sản xuất, mọi người thấy anh ta không khỏi ngạc nhiên hoảng sợ.

“Đệt mẹ, người này thật là đứa con trai thứ hai của nhà họ Nguyễn à? Sao lại gầy thành như vậy?”

“Thiếu chút nữa tôi cũng không nhận ra được, còn gầy hơn cả Vương Hữu Quý và mẹ hắn nữa, cứ như que củi vậy.”

Đúng là Nguyễn Hưng Phú gầy đến biến dạng, Vương Hữu Quý là người không tim không phổi, hơn nữa mẹ hắn và hắn còn cùng làm công việc gánh phân, mặc dù cơ thể mệt nhọc, nhưng tinh thần lại không có bị áp lực.

Nguyễn Hưng Phú làm công việc này một mình, còn lo lắng bị vợ ly dị, lúc tết mọi người vui mừng ăn tết, còn anh ta thì một mình ở nông trường gánh phân, đủ loại đau khổ thế này, khiến cả người anh ta gầy xuống mấy chục cân.

So sánh với Dương Trân Trân hồng hào mập mạp, anh ta vừa già xấu xí lại tiều tụy, hai người càng không xứng đôi.

Anh ta đi đến trước mặt Dương Trân Trân, Tiểu Mã Đường lập tức vươn hai tay ra: “Không cho phép đánh mẹ con!”

Nguyễn Hưng Phú nghe nói như vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu: “Tiểu Mã Đường, cha sai rồi, sau này cha không đánh mắng con và mẹ con nữa, Trân Trân, thật xin lỗi.”

Anh ta vừa nói vừa hung hăng đánh mình mấy bạt tai.

Dương Trân Trần bị mùi thối trên người anh ta xông đến muốn nôn, chán ghét nói: “Anh thối quá, anh mau đi về tắm rửa sạch sẽ đi!”

Nguyễn Hưng Phú gật đầu liên tục: “Được, vậy anh đi tắm rửa cho sạch.”

Nếu là Nguyễn Hưng Phú của trước kia, nghe nói như vậy nhất định sẽ mắng to ra miệng, mọi người thấy bộ dạng ăn nói khép nép của anh ta, không khỏi cảm khái liên tục.

Sau ba tháng, Nguyễn Hưng Phú lại được ăn thức ăn nóng hổi, lại được ăn thịt thơm ngát, không khỏi kích động đến vành mắt đỏ bừng.

Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân thấy anh ta đáng thương như vậy, vươn đũa gắp mấy miếng thịt cho anh ta, Nguyễn Hưng Phú đỏ mắt cảm ơn bọn họ, ba anh em vui vẻ hòa thuận, bầu không khí hết sức ấm áp.

Ai ngờ cơm nước xong, Nguyễn Hưng Phú nhanh chong dành việc dọn chén đũa cầm đi rửa, sau khi rửa chén xong, lại ở dưới bóng đêm giặt quần áo, còn chẻ cả củi mà trong nhà chưa dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận