Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 405. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 1

Chương 405. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 1


Ngày 4 tháng 2 năm 1967, tức lập xuân, là ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới hỏi, chuyển nhà, lĩnh chứng, ngày hoàng đạo.

Hôm nay trời còn chưa sáng, các chú rể ở mỏ dầu nhanh chóng thức dậy, hoặc có thể nói là do đêm qua bọn họ hồi hộp không ngủ được, dù gì hôn nhân cũng là chuyện cả đời, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích, cho nên một số người thao láo đến sáng.

Còn tại sao lại nói là “các”, là bởi vì người muốn kết hôn hôm nay không phải chỉ có một, hôm nay tổng cộng có tám đôi kết hôn.

Tần Lãng cũng giống như những người chú rể kia, thức dậy từ rất sớm, anh ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm một lúc vào chiếc nhẫn cưới một lát nữa sẽ dùng đến, trong lòng vẫn có chút khó tin, anh sắp kết hôn thật rồi.

Anh lấy từ trong hộp ra một tấm ảnh đã cũ lắm rồi, ở góc ảnh còn bị xém một ít, nhưng được giữ rất cẩn thận.

Tần Lãng nhìn người phụ nữ trẻ trong ảnh rất lâu, mới nhẹ giọng nói: “Mẹ à, hôm nay con kết hôn rồi.”

Trong một khoảng thời gian dài, anh cảm thấy mình sẽ không kết hôn, người như anh không xứng đáng có được hạnh phúc, nhưng anh lại may mắn có được bà ngoại cùng người nhà họ Cố chăm sóc, sau này lại gặp được Nguyễn Dao.

Từ hôm nay trở về sau, bọn họ là cặp vợ chồng rồi.

Chỉ cần nghĩ đến Nguyễn Dao, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên.

Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Lãng ngừng lại giây lát, cất tấm ảnh vào trong hộp, mặc áo khoác vào rồi mới mở cửa.

Nhưng khi vừa mở cửa, vẻ ôn nhu trên mặt lập tức biến mất: “Ông đến sớm vậy có chuyện gì?”

Ngữ khí khi nói ra câu này có phần không mấy thân thiện, nếu đổi lại là người thường nghe được câu nói này nhất định sẽ tức giận, chỉ là người đứng trước cửa này dường như không có vẻ gì là tức giận, hơn nữa trên mặt còn lộ ra vẻ hơi xấu hổ.

“Cha, cha có chút đồ muốn đưa cho anh.”

Tần Chính Huy ngập ngừng nói.

Tần Lãng nhìn ông một cái, lúc này mới mở cửa để cho ông ta vào, khoảng thời gian này hai cha con không có nói chuyện, cũng không có bất kì sự giao tiếp nào.

Tần Chính Huy ngồi xuống ghế, lấy ra một cái túi, lôi ra từng món đồ một: một hộp trang sức màu đen, 2 quyển sổ.

Bên ngoài gió gào thét, Tần Lãng một lần nữa đóng cửa lại, sau đó đến chỗ đối diện ông ta ngồi xuống, ánh mắt chú ý đến hộp nhẫn cưới kia.

Hai cha con không nói với nhau câu nào, bầu không khí nhất thời rơi vào ngượng ngùng.

Cuối cùng vẫn là Tần Chính Huy lên tiếng phá vỡ bầu không khí này, ông ta ho 2 cái rồi nói: “Chiếc nhẫn này là khi mẹ anh gả đi lấy chồng, bà ngoại đã đưa cho bà ấy, năm anh chào đời, bà ấy nói đợi anh kết hôn rồi, sẽ coi đây như bảo vật gia truyền truyền lại cho vợ anh.”

Nhớ lại năm ấy biết tin Cố Nhân mang thai, ông đã từng sung sướng như điên, sau khi con trai ra đời, bọn họ cùng bàn tính chuyện tương lai, hai người nói đến chuyện con trai kết hôn mà tươi cười không dứt, chỉ đáng tiếc… bà ấy không thể thấy được cảnh này.

Tần Chính Huy mắt ươn ướt, ho một tiếng rồi kìm nén nỗi đau khổ trong lòng: “Bây giờ đưa nó cho anh với vợ anh, hai quyển này một quyển là sổ tiết kiệm, một quyển là giấy tờ nhà ở Bắc Kinh, cha đã đến văn phòng bất động sản đăng ký tên anh rồi, những thứ này đều cho các anh, hy vọng hai vợ chồng sẽ sống hòa thuận vui vẻ đến hết đời.”

Nói xong như sợ Tần Lãng sẽ từ chối, ông ta lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Tần Lãng không muốn nhận đồ của ông ta, nhất là sổ tiết kiệm và ngôi nhà, anh cầm chúng định chạy đuổi theo, nhưng ngoài cửa lại nghe thấy tiếng của giáo sư Cố ở phòng bên cạnh truyền đến. Giáo sư Cố nhìn thấy hai cha con người muốn chạy người muốn đuổi, không khỏi cảm thấy kì lạ, bèn hỏi: “Hai cha con có việc gì sao?”

Tần Lãng mím môi, giơ ra quyển sổ nói: “Đồ của ông ấy cháu không cần.”

Giáo sư Cố cầm lấy sổ mở ra xem, cười nói: “Cũng coi như ông ấy có lương tâm, đã cho thì cháu cứ nhận đi.”

Con rể này bà cũng không biết nói như nào, ông ta đối với Tiểu Nhân rất rốt, Tiểu Nhân sống vô cùng hạnh phúc, đây là điều một người mẹ muốn nhìn thấy nhất.

Nhưng chẳng ai nghĩ rằng Tiểu Nhân đột nhiên gặp tai nạn, không ngờ Tần Chính Huy lại đi đến bước đường cùng, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tần Lãng, năm ấy anh chỉ mới 7 tuổi, lúc ấy bà thật sự tức giận đến nỗi muốn giết chết ông ta.

Có điều thời gian trôi qua, Tần Lãng cũng đến lúc phải lấy vợ sinh con rồi, lần này ông ta đặc biệt từ Bắc Kinh trở về dự hôn lễ, bây giờ còn để tài sản lại giao hết cho Tần Lãng, giáo sư Cố cũng thấy ông ta cũng không hẳn xấu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận