Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 283. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 8

Chương 283. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 8


Thường vụ Dương nghe vậy càng xem trọng người trẻ tuổi trước mặt hơn.

Việc này không nên chậm trễ, bí thư Trịnh nhanh chóng gọi điện sang Bộ công thương hỏi thăm.

Bí thư Trịnh cúp điện thoại rồi lắc đầu: “Quá muộn, danh sách đã xác nhận xong rồi, chỉ có thể tham gia vào lần sau.”

Cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời.

Nguyễn Dao biết bản thân đã cố gắng hết sức, kết quả như thế nào cô cũng sẽ thản nhiên đón nhận: “Được rồi, vậy lần tới chúng ta tham gia, mấy tháng này tôi sẽ tự tay huấn luyện mọi người cách bện.”

Hiện tại tham gia đúng là quá vội vàng, nếu nhận đơn đặt hàng, mọi người chưa chắc có thể hoàn thành đúng thời hạn.

Thường vụ Dương và bí thư Trịnh nhìn cô nhiệt tình như vậy thì đều tán thưởng và hài lòng.

“Đồng chí Giang, cô dẫn đồng chí Nguyễn xuống dưới nghỉ ngơi đi.”

Giang Xuân Hoa: “Vậy đồng chí Nguyễn ở kí túc xá nào?”

Thường vụ Dương suy nghĩ: “Ở khu nhà lầu lẻ phía Tây Nam đi.”

Nếu Nguyễn Dao có thể thành lập công xưởng, đến lúc đó ít nhất cô cũng ở chức vị phó trưởng xưởng, hơn nữa công xưởng độc lập một ngành, lẫn lộn vào những ngành khác cũng không tiện lắm.

Giang Xuân Hoa nói được, ra khỏi ký túc xá mới hâm mộ nói với Nguyễn Dao: “Xem ra hai vị lãnh đạo rất coi trọng cháu, mặc dù nhà lầu lẻ chỉ có hai phòng nhỏ nhưng phía trước còn có sân, phòng bếp và nhà vệ sinh, phòng này trước đó có rất nhiều người muốn vào nhưng lãnh đạo vẫn luôn không phê chuẩn.”

Bình thường phòng ốc như vậy đều ưu tiên cho những đồng chí đã kết hôn ở, đồng chí độc thân nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ có thể ở kí túc xá tập thể.

Bà ấy không ngờ Nguyễn Dao vừa đến đã được hai vị lãnh đạo cho ở phòng tốt như vậy.

Nguyễn Dao cũng có chút ngạc nhiên, khi thấy phòng ở thì càng hài lòng hơn, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Đúng như thím Xuân Hoa nói, có hai phòng nhỏ.

Phòng không lớn, nhưng thắng ở chỗ có bếp và nhà vệ sinh độc lập, trước phòng cũng có sân nhỏ, sân nhỏ không lớn, nhiều lắm cũng chỉ trồng được vài loại hoa và rau xanh, nhưng đối với một mình cô thì cũng vô cùng đầy đủ.

Nguyễn Dao lập tức thích nơi này: “Phòng này thật sự quá tốt, cháu rất thích.”

Giang Xuân Hoa hâm mộ nhưng không ghen ghét: “Cháu thích là tốt, cháu chờ chút, thím gọi mấy đồng chí trong Liên đoàn phụ nữ đến giúp cháu quét dọn.”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, chỗ không lớn, một mình cháu dọn là được.”

Giang Xuân Hoa khoát tay: “Khách khí cái gì, cháu chờ chút.”

Nói xong bà ấy chạy đi.

Nguyễn Dao đành phải đem đồ vào phòng trước.

Ngoài phòng bếp và nhà vệ sinh ra, bên trong có một phòng chính và một căn phòng khác, phòng chính rộng khoảng mười lăm mét vuông, phòng nhỏ rộng khoảng mười mét vuông, hai phòng cộng lại là hai lăm mét vuông.

Tuy nhiên nhà cửa ngày nay đều không có khu diện tích chung, diện tích hai lăm mét vuông này không đủ lớn cho một gia đình như lại rất thoải mái cho một người như cô.

Sân trước khoảng mười mấy mét vuông, cô định bên phải sân trồng rau xanh, bên trái trồng hoa.

Chỉ nghĩ đến những tháng ngày sau này cũng thấy đẹp đến ngẩn người.

Khoảng hơn mười phút sau Giang Xuân Hoa mang theo ba nữ đồng chí khác đến.

Tuổi của ba đồng chí nữ này đều không chênh lệch với Nguyễn Dao là bao, hai mươi tuổi, một người cao, một người lùn, một người có khuôn mặt tròn, ba người đều thắt bím tóc hai bên, xem ra đều làm việc ở Liên đoàn phụ nữ.

Ba người nhìn thấy Nguyễn Dao đều đồng loạt ngẩn người.

Trước đó các cô đã nghe Giang Xuân Hoa nói Nguyễn Dao rất xinh đẹp, đẹp như một bông hoa vậy, các cô còn tưởng bà ấy nói quá, không ngờ Nguyễn Dao đúng là đẹp như hoa.

Làn da nhìn còn mềm mại hơn thịt vải, dường như chỉ cần véo nhẹ thôi cũng ra nước, miệng anh đào nhỏ nhắn, sóng mũi cao, cô nở nụ cười như gió xuân đến khiến ai cũng say đắm.

Đồng chí nữ cao nhất lấy lại tinh thần: “Phó chủ nhiệm, trước đó cháu còn tưởng cô nói lời khách sáo khen người, không ngờ đồng chí Nguyễn lớn lên lại xinh đẹp như vậy.”

Người khác gật đầu: “Cháu cũng cho rằng như vậy, đồng chí Nguyễn lớn lên đẹp giống tiên nữ vậy, lần đầu tiên cháu thấy một nữ đồng chí đẹp như vậy.”

Giang Xuân Hoa: “Các cháu thấy cô khách sáo bao giờ chưa? Được rồi, đừng ngây người nữa, mau giúp đỡ quét dọn đi.”

Ba người vây quanh Nguyễn Dao tự giới thiệu.

“Tôi tên Cao Tiểu Mẫn.” Cô gái cao nói.

“Tôi tên Ngải Mỹ Như.” Cô gái lùn nói.

“Tôi tên Viên Xuân Mai.” Cô gái mặt tròn nói.

“Tôi tên Nguyễn Dao, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Nguyễn Dao nghe ba người giới thiệu kết hợp với dáng vẻ của ba người thì thiếu chút nữa bật cười.

Ba cô gái đều là người cởi mở, thấy Nguyễn Dao được ở phòng tốt như vậy thì rất hâm mộ, nhưng cũng không có ai châm chọc.

Tuổi của mọi người không khác nhau là bao, rất nhanh đã thân nhau.

Sau khi quét dọn phòng xong, trời cũng đã tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận