Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 164. Dê đầu đàn 3

Chương 164. Dê đầu đàn 3


Nguyễn Dao giải thích: "Bởi vì đội ngũ nữ giới là một thử nghiệm, không ai trong số chúng ta có thể chắc chắn được rằng cuối cùng mình có vùng dậy lên được không, nếu có thể phát triển hơn, về sau công xã sẽ thành lập công xưởng chế tác thủ công mỹ nghệ, nhưng nếu phát triển không nổi, đợi đến lúc ăn Tết, đội ngũ nữ giới này sẽ giải tán, cho nên tuyển các cô vào chỉ có thể xem như tạm thời, nếu như phát triển, sau này các cô có thể chuyển thành chính thức, nếu không được, các cô sẽ quay về ruộng làm việc."

Hai người Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến nhìn nhau, trong lòng nghĩ, không được tuyển vào cũng không sao, nhưng có rồi lại mất đi không phải sẽ khiến cho lòng người ta càng khó chịu sao?

Nguyễn Dao không thục giục các cô, để các cô tự mình suy xét rõ ràng.

Tuy rằng cô nắm chắc tám phần có thể bắt tay thiết lập công xưởng chế tác thủ công mỹ nghệ, nhưng cô không muốn các cô ấy cảm thấy quá mức hiển nhiên.

Biết kết quả với không biết kết quả phải tự mình phấn đấu, là cảm giác không giống nhau, cái sau sẽ khiến các cô ấy cố gắng hơn.

Lâm Ngọc suy xét xong trước: "Tôi đi, mặc kệ sau này có thể chuyển thành chính thức hay không, tôi muốn cố gắng thử một lần."

"Được, vậy ngày mai tôi sẽ thêm tên của cô vào." Nguyễn Dao nói xong nhìn về phía Thẩm Văn Thiến: "Còn cô? Nếu như cô không muốn, chờ lát nữa tôi sẽ đi hỏi Hồng Thắng Nam."

Thẩm Văn Thiến nghe nói như thế, vội vàng nói: "Tôi muốn chứ, ai nói tôi từ bỏ?"

Tuy rằng chỉ là trợ lý tạm thời, nhưng tốt xấu gì có cái hy vọng, nếu thực sự có thể phát triển lên, vậy cô ta có thể chân chính trở thành trợ lý của Liên đoàn Phụ nữ.

Cho dù không được, cùng lắm thì cô ta sẽ phải quay về ruộng làm việc, cũng chẳng có tổn thất gì.

Nguyễn Dao gật đầu: "Được, các cô đều tự nguyện gia nhập tập thể Liên đoàn Phụ nữ này, vậy tôi hy vọng các cô thật lòng muốn giúp đỡ đồng bào nữ giới khác, muốn những nữ đồng chí chúng ta chân chính vùng lên mà phấn đấu, các cô có thể làm được không?"

Ba người Ôn Bảo Châu, Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến trăm miệng một lời đáp: "Có thể! Chúng tôi có thể làm được!"

Trong ba người cảm xúc dạt dào nhất chính là Lâm Ngọc, lúc trước nếu không nhờ Nguyễn Dao kéo cô ấy từ miệng giếng trở về, bây giờ chắc cô ấy cũng chẳng còn sóng nữa..

Cô ấy mãi mãi cũng sẽ không quên câu nói "Phụ nữ nên trợ giúp phụ nữ", cô ấy cũng muốn trở thành người như vậy, cô ấy muốn dùng sức mạnh ít ỏi của mình để giúp đỡ những người phụ nữ khác.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao đưa phương án, danh sách trợ lý và đơn xin vào Đảng cho chủ nhiệm Hồ cùng một lúc.

Chủ nhiệm Hồ nhìn phương án, luôn miệng khen hay: "Tốt, phương án này cô làm cực kỳ tốt, các mặt đều được cô cân nhắc đến, vậy cô mau đi làm đi, có gì cần Liên đoàn Phụ nữ chúng tôi hỗ trợ, cô cứ việc mở miệng."

Nguyễn Dao mang vẻ mặt cảm khái: "Đời người có một người bạn tri kỷ là được rồi, tôi cảm thấy được tiến vào Liên đoàn Phụ nữ là chuyện đúng đắn nhất mà tôi làm, có thể gặp được một lãnh đạo tốt như chủ nhiệm Hồ là chuyện may mắn nhất đời tôi, tôi thật sự rất có phúc phần."

Mọi người của niên đại này tương đối nội liễm, cho dù trong lòng rất cảm kích cũng sẽ không dễ dàng nói ra miệng, làm sao giống Nguyễn Dao, mở miệng một tiếng tri kỷ, mở miệng một tiếng may mắn, Hồ chủ nhiệm được thổi phồng đến mức trên mặt cười như nở hoa.

Hơn nữa được cô dùng ánh mắt sùng bái mà ngưỡng mộ, chủ nhiệm Hồ càng nở mày nở mặt: "Đứa nhỏ này, tôi thì làm gì tốt như cô nói, ăn sáng chưa, ở đây tôi có bánh ngọt, cô cầm ăn đi."

Chủ nhiệm Hồ nói xong lấy trong ngăn kéo một bao bánh đậu xanh, một bao bánh ngọt táo đỏ, giống như chim mẹ cho chim con ăn, đưa hết tất cả đến trước mặt Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao vốn muốn vuốt mông ngựa để cho công việc sau này càng thêm thuận lợi, không ngờ lại ôm về một đống đồ ăn ngon.

Cô cũng không phải là người ngại ngùng, cầm lấy một túi bánh đậu xanh cười nói: "Tôi sẽ không khách khí, cảm ơn chủ nhiệm Hồ, bác thực sự còn tốt hơn so mẹ ruột tôi"

Chủ nhiệm - còn tốt hơn so với mẹ ruột - Hồ mang vẻ mặt hiền lành: "Cô thích vậy thì ăn nhiều một chút, đợi lát nữa mang một chút về."

Vỏ ngoài bánh đậu xanh giòn xốp, bên trong là nhân bánh đậu xanh mềm dẻo ngòn ngọt, cắn một cái, thơm thơm dẻo dẻo, ăn rất ngon.

Bánh ngọt táo đỏ xốp xốp trong miệng, cả khoang miệng tràn ngập hương thơm của táo đỏ, Nguyễn Dao ăn liền hai miếng nhỏ.

Chủ nhiệm Hồ nhân tiện khoảng thời gian này xem giúp cô đơn xin vào Đảng, còn tự thân giúp cô sửa đổi câu từ: "Chốc nữa cô chép lại đơn xin lần nữa, sau đó đưa cho thư ký Trần là là được rồi."

Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy cảm kích: "Cám ơn chủ nhiệm Hồ, bác thực sự rất tốt với tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận