Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 274. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 7

Chương 274. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 7


Nguyễn Bảo Điền gật đầu: “Chủ nhân họ Nguyễn, bởi vì tụi bác cùng họ với chủ nhân, bọn họ còn rất chăm sóc tụi bác, cũng bởi vì lý do này thím của bác mới được chọn làm bà vú.”

“Vậy một nhà chủ nhân đi đâu rồi? Nhất là vị cô cả kia, bây giờ bọn họ ở đâu?”

“Lúc ấy chiến loạn, người có tiền đều nghĩ cách rời đất nước đi đến nước Mỹ và nước Đức, nhà họ Nguyễn cũng muốn rời đi, cho nên họ cho tất cả người làm nghỉ việc, bác cũng không biết bọn họ đi đâu, ở thủ đô cũng không gặp lại người của nhà họ Nguyễn, chắc là bọn họ đi nước ngoài rồi.”

Nguyễn Dao sắp xếp lại tất cả tin tức: “Bác chắc chắn bọn họ đã đi ra nước ngoài, mà không phải bị bắt chứ?”

Nguyễn Bảo Điền gật đầu: “Thím của bác nói cả nhà bọn họ ngồi thuyền rời đi, thím của bác rất thương vị cô cả họ Nguyễn kia, nếu nhà chủ nhân xảy ra chuyện, thím ấy nhất định sẽ lo lắng, nhưng lúc còn sống thím ấy không lo lắng gì cả, cho nên hẳn là đi ra nước ngoài rồi.”

Nguyễn Dao: “Nhà họ Nguyễn cũng đã ra nước ngoài rồi, vậy chắc chắn cháu không phải là con gái của bọn họ, xem ra bác cả cũng không biết thân thế của cháu, có lẽ cháu là đứa bé trong gia đình không nuôi nổi con, cho nên bị vứt ở ven đường, thôi, cháu không tìm nữa, cháu về đây.”

Nguyễn Bảo Điền: ???

Mới vừa rồi còn khóc thương tâm như thế, nhanh như vậy đã không muốn tìm nữa?

Nguyễn Dao cũng không quan tâm Nguyễn Bảo Vinh đang kinh ngạc, sau khi nói tạm biệt thì rời đi.

Bầu trời xanh thẳm, trời cao đất rộng, tuyết đọng ở xa xa vẫn chưa hoàn toàn tan hết, màu xanh của cỏ và màu trắng của tuyết chiếu sáng lẫn nhau, hình thành một phong cảnh đẹp nhất.

Mùi thơm của cỏ xen lẫn với mùi đất bùn theo gió thổi đến, làm bay tóc cô, nếu như đoán không lầm, cô chính là con cháu nhà họ Nguyễn kia.

Bà cụ nhà họ Nguyễn này là bà vú của vị cô cả kia, không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ ra nước ngoài lại giao con cho bà cụ nhà họ Nguyễn, cho nên bà cụ nhà họ Nguyễn mới yêu thương đứa cháu gái lớn này nhất.

Chỉ tiếc sau khi bà cụ chết, hai vợ chồng Vương Phân lại không xem nguyên chủ là người mà đối xử.

Còn về nguyên nhân tại sao vị cô cả kia vứt bỏ con gái, cha của nguyên chủ là ai, cô không có hứng thú muốn biết, cả nhà họ đều đã đi ra nước ngoài, chỉ có con gái bị lưu lại, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô cũng không muốn tha thứ.

Chỉ sợ lại là một đôi cha mẹ cặn bã.

Chỉ cần xác nhận bọn họ không ở trong nước làm liên lụy đến mình, cô không quan tâm những chuyện khác.

Sau khi thư ký Chu bị bắt lại, hai vợ chồng Lâm Diệu và Ngô Xuân Mẫn lo sợ mấy ngày.

Nhưng mấy ngày trôi qua, bọn họ không bị gì cả, lúc này trong lòng hai người mới thả lỏng lại.

Nhưng bọn họ yên tâm rồi, còn hai vợ chồng Ngô Tài Lương tim như bị dao cắt, không có một ngày được ngủ ngon.

Bọn họ chạy đến Taratu tìm con gái thứ hai.

Vừa thấy mặt, mẹ Ngô đã xông đến đánh, chất vấn con gái thứ hai: “Mày nói con đĩ thõa Nguyễn Dao không bao lâu nữa sẽ bị đưa đến nông trường, nhưng bây giờ đã được thả ra rồi, mày đã làm cái gì? Mày còn nhớ em trai mày chết oan không? Thiêm Thiêm đáng thương của mẹ!”

Ngô Xuân Mẫn bị mẹ đánh hai cái, khuôn mặt đau rát: “Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi, con cũng muốn đưa con đĩ nhỏ kia đến nông trường, nhưng chứng cứ chưa đủ, con có cách nào được chứ?”

Lần này không chỉ không làm cho Nguyễn Dao và người sau lưng cô té ngã, còn làm cho Lâm Diệu mấy đi một trợ thủ đắc lực, Lâm Diệu đã tức giận mấy ngày nay rồi.

Cô ta cũng rất buồn về chuyện của em trai, hơn nữa cô ta cũng đã giúp đỡ hết sức rồi, nhưng em trai đã chết, sao cha mẹ lại không thể quan tâm cô ta nhiều hơn?

Mẹ Ngô còn muốn đánh con gái, nhưng Lâm Diệu trở về, lập tức kéo vợ qua: “Mẹ vợ, tại sao mẹ lại náo loạn như vậy?”

Thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lâm Diệu, mẹ Ngô có chút sợ.

Từ sau khi Ngô Tài Lượng bị sa thải, bà ta càng cảm thấy lép vế trước mặt con rể: “Cha mẹ đến hỏi chuyện của Nguyễn Dao, con gái hai nói cho cha mẹ biết hai đứa cũng không có cách nào.”

Nói đến chuyện này, trong lòng Lâm Diệu cũng không thoải mái: “Tạm thời không có cách nào, con biết suy nghĩ của cha vợ, mẹ vợ, nhưng chuyện này có liên quan rất nghiêm trọng, xin hai người đừng tự tiện hành động, nếu không đến lúc đó không chỉ hai người gặp chuyện, ngay cả con cũng bị hai người liên lụy.”

Ngô Tài Lương và mẹ Ngô nghe nói như vậy, cũng rất tức giận, nhưng ở trước mặt con rể, bọn họ cũng không dám phát tác.

Ngô Xuân Mẫn sờ mặt mình, đau đớn làm cho cô ta hít một hơi khí lạnh, nhưng vào lúc này cô ta quan tâm nhất chính là chuyện của chồng: “Lâm Diệu, bọn họ không tra được đến chỗ của anh chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận