Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 111. Trâu già 1

Chương 111. Trâu già 1


Gió thổi đến, rèm cửa màu trắng khẽ bay nhẹ, yên bình tĩnh lặng, trong phòng tràn đầy mùi thơm của sách và hoa.

Nguyễn Dao lập tức thấy yêu thích ngôi nhà này, quả thực là ngôi nhà trong mơ của cô.

Đúng lúc này, ở thang lầu truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói hiền hậu cũng theo đó vang lên: "Tiểu Diêu, không phải cháu nói đi mua đồ ăn à? Chiếc xe jeep bên ngoài là của ai vậy?"

Tần Lãng bước đôi chân dài về phía thang lầu: "Bà ngoại, là cháu lái xe đến."

Giáo sư Cố dừng lại, tiếng bước chân lại trở nên nhanh hơn: "Tiểu Tam Nhi, sao cháu lại ở đây? Cháu đến mà sao không nói trước với bà ngoại?"

Tiểu Tam Nhi?

Nguyễn Dao nghe tên gọi thế thì không khỏi nhếch miệng im lặng nở nụ cười.

Tần Lãng quay đầu, vừa lúc bắt gặp bộ dạng nhếch miệng nhe răng của cô, mày kiếm nhíu lại.

Nguyễn Dao: "…"

Người này có mắt sau đầu à?

Bầu không khí đột nhiên có hơi xấu hổ, cũng may giáo sư Cố đã nhanh chóng đi xuống.

Giáo sư Cố nhìn thấy cháu ngoại, khóe mắt đuôi mày đều giãn ra vui sướng: "Để bà ngoại nhìn kỹ cháu xem nào, sao lại giống như đã gầy đi vậy? Công việc có vất vả lắm không?"

Tần Lãng sửa thành bộ dáng thờ ơ của thường ngày: "Công việc không vất vả ạ."

Giáo sư Cố vỗ cánh tay anh thở dài: "Cháu lừa bà ngoại, khai thác dầu mỏ thì sao có thể không vất vả được?"

Chuyên gia nước ngoài chụp mũ cho tổ quốc là "Quốc gia thiếu dầu mỏ", để tháo cái mũ này xuống, mấy vạn người đã lao ra biên cương tổ quốc khai thác dầu mỏ, những gian khổ trong đó, người đời chỉ biết được một phần nghìn.

Nhất là mấy năm trước, những người đến vùng hoang vu để khai thác dầu mỏ, có người bị chết cóng, có người bị chết đuối, còn có người bị bầy sói hoang ăn thịt, cho dù có tránh được những thứ này, thì mỗi ngày dầm mưa dãi nắng, làm việc không quản ngày đêm, sau vài năm, thân thể nhiều người đã nhanh chóng không chịu được nữa.

Hai năm trước Tần Lãng một mực lao tới thành phố Karamay khai thác dầu mỏ, mỗi ngày bà đều lo lắng đến không thể nhắm mắt.

Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, sau này khi xuống dưới, bà phải ăn nói làm sao với con gái đây?

Giáo sư Cố vừa nói xong, ánh mắt lập tức dính lấy Nguyễn Dao đang đứng phía sau Tần Lãng, trước mắt thoáng chốc sáng ngời.

"Tiểu Tam Nhi, cô gái này là ai? Là người yêu của con sao?"

Giáo sư Cố càng thêm vui vẻ, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra.

Bà lập tức bỏ qua Tần Lãng, đi tới cầm tay Nguyễn Dao: "Cô gái cháu tên là gì? Bà là bà ngoại của Tiểu Tam Nhi, cũng chính là Tần Lãng."

Tần Lãng cảm thấy đau đầu: "Bà ngoại, cô ấy không phải người yêu của cháu, cô ấy là một nữ đồng chí mà cháu quen ở trên xe lửa, hôm nay cô ấy đến đây là có chuyện muốn nhờ bà."

Vẻ mặt giáo sư Cố tiếc nuối, xác nhận lại: "Thực sự không phải người yêu của cháu?"

"Thực sự không phải."

Mặt giáo sư Cố đầy ghét bỏ: "Vô dụng như bố con vậy."

Tần Lãng: "…"

Từ khi còn trẻ giáo sư Cố đã thích những thứ hoặc con người đẹp đẽ, bà chọn hai người đàn ông đến ở rể đều là vì bộ dạng đẹp của đối phương, cho nên những đứa trẻ được sinh ra đứa nào đứa nấy cũng vô cùng đẹp.

Cuối cùng cả đời con cháu này, đứa tốt nhất chính là Tần Lãng, hơn nữa vì cái số mất sớm của con gái, bà cũng thương yêu và đau lòng đứa cháu ngoại này nhất.

Lúc này nhìn thấy Nguyễn Dao với làn da trắng như tuyết, bàn tay nhỏ cùng khuôn mặt tinh xảo như búp bê, bà thực sự rất mong đối phương lập tức trở thành cháu dâu của mình.

Trước khi gặp được giáo sư Cố, Nguyễn Dao cứ nghĩ bà là một người rất nghiêm túc, không ngờ bà ấy lại thú vị như vậy.

Theo tuổi mà nói thì giáo sư Cố hẳn đã sáu mươi, nhưng dáng vẻ của bà không hề như vậy chút nào, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan trang, nhìn qua chỉ thấy mới ngoài năm mươi tuổi, hơn nữa còn có thể thấy được khi còn trẻ bà ấy hẳn là một đại mỹ nhân.

"Xin chào giáo sư Cố, cháu tên là Nguyễn Dao, Nguyễn là chữ Nguyên có tai, Dao của dân tộc Dao, mạo muội đến thăm người, thật là xấu hổ."

Giáo sư Cố kéo tay cô đi đến sô pha: "Không có gì phải xấu hổ, nếu là bạn của Tiểu Tam Nhi, vậy thì sau này không có việc gì cũng có thể đến đây."

Thật là một bà cụ đáng yêu, làm Nguyễn Dao không khỏi nhớ đến bà nội Lưu đã thu nhận và nuôi dưỡng cô ở đời trước, trong lòng cảm thấy rất thân thiết.

Cố Tiểu Diêu đi theo vào, thấy giáo sư Cố đang kéo tay Nguyễn Dao thì ghen tị đến đỏ mắt.

Giáo sư Cố ngẩng đầu nhìn thấy cô ta, khó hiểu nói: "Tiểu Diêu sao cháu còn ở đây?"

Cố Tiểu Diêu: "Nữ đồng chí này đột nhiên đến đây, cháu sợ cô ấy không có ý tốt nên không dám rời đi, sau đó thì anh ba Tần lại tới nên cháu muốn đi vào hỏi một tiếng có muốn mua thêm chút thịt không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận