Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 82. Xấu hổ 1

Chương 82. Xấu hổ 1


Một lúc lâu sau Hồng Thắng Nam mới có thể lấy lại giọng mình: "Nguyễn Dao, em đang làm gì vậy?"

Nguyễn Dao gãi gãi phần da dưới mắt: "Tôi đang xấu hổ mà, chị ba không nhìn ra được sao?"

Vừa rồi cô có chút bối rối, đời trước diện mạo của cô bình thường, không giống như bây giờ, dáng vẻ xinh đẹp tựa như yêu tinh nhỏ, hơn nữa cô luôn một lòng kiếm tiền, phấn đấu vì sự nghiệp, cho nên mãi đến tận lúc cô xuyên thư, cô không chỉ chưa từng yêu đương, mà cô còn chưa bao giờ nhận được lời tỏ tình từ bất cứ ai.

Đương nhiên sau khi cô có tiền, có khá nhiều thằng đàn ông đến cầu xin cô bao nuôi, những người đó toàn là đến vì tiền của cô, nhưng bí thư Tiểu Trương không giống thế.

Vừa rồi cô không biết từ chối bí thư Tiểu Trương như thế nào, luống cuống quá nên chỉ biết đánh ngất người ta.

Hồng Thắng Nam: “...”

Đây mà gọi là xấu hổ sao? Cô ấy thật sự nhìn không ra đó.

Người bình thường xấu hổ chẳng phải sẽ đỏ mặt, tim đập mạnh, ánh mắt ngượng ngùng nhìn người khác sao, làm gì có ai đập cho người khác hôn mê như này?

Hồng Thắng Nam nhìn nhìn bí thư Tiểu Trương nằm trên mặt đất, sốt ruột hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"

Nơi này là công xã, người đến người đi, đợi lát nữa bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?

Ngoài ra, lúc bí thư Tiểu Trương tỉnh lại phải giải thích thế nào với cậu bây giờ?

Lúc này Nguyễn Dao lại khá bình tĩnh trả lời: "Tôi đã có cách,chị ba ra ngoài trông đi, tôi đến công xã tìm người tới."

Hồng Thắng Nam vẫn cứ nhíu mày, nhưng vừa đối diện với ánh mắt kiên định của Nguyễn Dao, cô ấy cũng chầm chậm trấn tĩnh lại.

Không biết sao cô ấy lại rất tin tưởng rằng, Nguyễn Dao luôn có cách giải quyết tất cả mọi khó khăn.

Nguyễn Dao chạy về công xã, bày ra vẻ mặt sốt ruột: "Thư ký Trần, không xong rồi, bí thư Tiểu Trương té xỉu rồi."

Thư ký Trần hoảng sợ: "Đang yên lành, sao bí thư Tiểu Trượng lại té xỉu? Giờ cậu ta đang ở đâu?"

Nguyễn Dao thở phì phò: "Bây giờ bí thư Tiểu Trương đang nằm trong bụi cỏ lau bên kia. Bí thư Tiểu Trương nói đó giờ cậu ta chưa từng thấy vịt hoang, nên tôi dẫn cậu ta đi xem, ai ngờ không biết xuất hiện ở đâu ra một con rắn, nó lại còn bò lên cổ của bí thư Tiểu Trương, lúc ấy tôi cũng bị dọa, vì cứu bí thư Tiểu Trương, tôi dùng một tay đánh nó, rắn bỏ đi rồi, bí thư Tiểu Trương cũng bị tôi đánh cho hôn mê."

Bí thư Tiểu Trương cũng bị tôi đánh cho hôn mê

Đánh cho hôn mê.

.

Khóe miệng thư ký Trần giật giật: "Thanh niên tri thức Nguyễn, lực tay của cô cũng mạnh thật, đi thôi, chúng ta mau đi tìm bí thư Tiểu Trương."

Ngày hôm qua hai người dân binh trở về báo cáo, nói Nguyễn Dao hung hăng đánh người anh họ thứ ba Nguyễn Hưng Dân, khiến cho Nguyễn Hưng Dân đi đường khập khà khập khiễng, lúc ấy ông còn có chút không tin.

Nhìn thấy thanh niên tri thức Nguyễn trắng nõn mảnh mai, làm sao có thể là người cầm gậy đánh người, hiện tại ông có chút tin rồi.

Thư ký Trần gọi thêm một dân binh đến, ba người cùng nhau đi về phía bụi cỏ lau.

Hồng Thắng Nam ôm Tiểu Hồng Đậu đứng đợi bên ngoài, Tiểu Hồng Đậu cực kỳ ngoan, không khóc cũng không làm ầm ĩ, cứ mím đôi môi nhỏ trông giống hệt như một chú thỏ hiền lành.

Nhìn thấy Nguyễn Dao dẫn người quay lại, trong lòng cô ấy không khỏi bắt đầu khẩn trương lên.

Nguyễn Dao dùng ánh mắt trấn an cô ấy: "Chị ba, bí thư Tiểu Trương tỉnh lại chưa?"

Hồng Thắng Nam lắc đầu: "Vẫn chưa, chị vừa mới vào xem."

Thư ký Trần nghe thấy cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, bước chân lại nhanh hơn.

Tiến vào trong, nhìn thấy bí thư Tiểu Trương thực sự bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, nếu cậu ta gặp chuyện gì ở công xã, đến lúc đó ông cũng không biết phải giải thích làm sao.

Sau một vài thao tác của bác sĩ Trịnh, lúc này bí thư Tiểu Trương mới tỉnh lại từ cơn mê.

Mới vừa tỉnh lại, cậu ta còn có chút mơ màng.

Nguyễn Dao thấy thế thì tiến lên một bước làm bộ quan tâm, nói: "Bí thư Tiểu Trương, cậu cảm thấy thế nào? Không phải vừa rồi tôi muốn đánh cậu, mà là đột nhiên có một con rắn xuất hiện phía sau cổ cậu, tôi sợ rắn làm hại đến cậu, cho nên mới lập tức ra tay, thật sự rất xin lỗi."

Bí thư Tiểu Trưởng chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, biểu cảm trên mặt dần dần phức tạp.

Thư ký Trần giận dữ nói: "Bí thư Tiểu Trương, sau này cậu muốn đi xem vịt hoang thì có thể nói tôi, tôi bảo đồng chí của đoàn dân binh đi cùng cậu."

Bí thư Tiểu Trương: ????

Cậu nói muốn đi xem vịt hoang lúc nào?

Nhưng lúc này cậu ta không thèm đếm xỉa tới thư ký Trần, tâm tình của cậu phức tạp nhìn Nguyễn Dao, miệng ngập ngừng hỏi: "Thanh niên tri thức Nguyễn… Cô không sợ rắn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận