Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 385. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 1

Chương 385. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 1


“Anh thấy chưa, tôi không lừa anh đúng không? Nguyễn Dao đang ở bên trong nhà khách kia, nhà khách không phải nơi là người bình thường có thể ở được đâu.”

Nguyễn Thanh Thanh trợn mắt nhìn về phía nhà khách, giọng điệu vừa ghen tỵ vừa chói tai.

Nhà khách đúng là không phải dành cho người bình thường ở, một buổi tối phải hai, ba đồng, cô ta và mẹ vừa nghe đến giá cả đã chặt lưỡi hít hà, sau đó vẫn luôn ngủ ở dưới chân cầu vượt.

Mặc dù thời tiết ở Dương Thành không lạnh, nhưng đến buổi tối gió lạnh thổi hiu hiu, lúc nửa đêm hai mẹ con thường xuyên bị lạnh tỉnh, muỗi còn chích đầy mặt mẹ con cô ta, quan trọng hơn là, hai mẹ con cô ta bị đám người Đinh Hạo Văn bắt đi ở nơi đó.

Đinh Hạo Văn híp lại đôi mắt có vết sẹo: “Bớt nói nhảm đi, đi thôi.”

Nguyễn Thanh Thanh sửng sốt: “Cứ thế mà đi? Chúng ta không đi bắt chị ta sao?”

Đinh Hạo Văn nhìn cô ta như kẻ ngu: “Bên cạnh cô ấy nhiều người như vậy sao bắt được, chẳng lẽ cô muốn bị bắt đi bắn chết sao?”

Nguyễn Thanh Thanh bị quát đến cả người run run một cái: “... Tôi không muốn.”

“Không muốn thì đi nhanh lên!”

Đinh Hạo Văn đạp mông cô ta, âm trầm xoay người rời đi.

Nguyễn Thanh Thanh bị đạp lảo đảo một chút, cô thấy Đinh Hạo Văn xoay người đi, lại nhìn con đường khác, trong lòng vừa mới xuất hiện suy nghĩ muốn chạy trốn, liền nghe Đinh Hạo Văn ở phía trước âm u nói.

“Nếu dám chạy trốn, ông đây giết chết mày!”

Nguyễn Thanh Thanh lại run rẩy một cái, dũng khí khó khăn lắm mới xuất hiện đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi, mặt cô ta trắng bệch đi theo gã.

Một màn này xảy ra trong bóng tối, không ai chú ý đến những thứ này.

Vì phòng ngừa ngày hôm sau bắp chân sẽ đau nhức, buổi tối hôm đó lúc trở về Nguyễn Dao dạy mọi người mấy động tác yoga thả lỏng, lại dạy các cô đấm bóp bắp chân, ngày hôm sau thức dậy quả nhiên không ai cảm thấy đau bắp chân.

“Bây giờ con thật sự phục xưởng trưởng sát đất rồi, cứ như trên đời này không có gì mà cô ấy không biết vả.”

Khương Anh nói với mẹ mình.

Giang Xuân Hoa sờ mặt con gái: “Dao Dao là người rất có bản lĩnh, con có thể làm việc bên cạnh con bé là may mắn của con, con phải học tập con bé nhiều một chút.”

Khương Anh gật đầu đồng ý.

Đinh Hạo Tư vẫn đến đón đám người Nguyễn Dao giống như sáng sớm hôm qua, vẫn mang theo buổi sáng đến y như vậy.

“Xin chào buổi sáng các đồng chí nữ, đồng chí Nguyễn.”

Mặc dù hôm qua rất mệt mỏi, nhưng trẻ tuổi chính là vốn liếng, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, sắc mặt Nguyễn Dao rạng rỡ, nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, trái tim Đinh Hạo Tư lại rung động.

Nguyễn Dao cười gật đầu: “Đồng chí Đinh, chào buổi sáng, cực cho anh lại phải tới đón chúng tôi.”

Đinh Hạo Tư vội vàng lắc đầu: “Không cực, không cực, đúng rồi, buổi triển lãm đầu tiên vào ngày hôm qua của các cô có hiệu quả như thế nào?”

Nguyễn Dao: “Vị trí của chúng tôi là ở chỗ trung tâm nhất, hiệu quả vô cùng tốt, hẳn có thể lấy được thành tích trong năm hạng đầu.”

Sở dĩ nói là trong năm hạng đầu, đó là vì sản phẩm đan không phải là đồ thiết yếu trong cuộc sống, hơn nữa ở niên đại này nó thuộc về sản phẩm mới xuất hiện, có lẽ rất nhiều người sẽ tò mò về nó, nhưng chưa chắc sẽ đặt hàng.

Vì vậy giống với trước kia, thứ bán tốt nhất vẫn là phụ phẩm nông nghiệp.

Đinh Hạo Tư biết Nguyễn Dao rất có bản lĩnh, nếu không có bản lĩnh, cũng sẽ không lên làm nữ xưởng trưởng đầu tiên của cả nước ở độ tuổi hai mươi, chỉ là anh ta không ngờ đến cô lại có bản lĩnh như vậy.

So sánh với cô, anh ta quá vô dụng.

Anh ta ngượng ngập mỉm cười một tiếng: “Chúc mừng các cô, nhưng mà sản phẩm các cô tốt như vậy, có thể lấy được thành tích khá như vậy cũng là chuyện đương nhiên.”

Nguyễn Dao cười một tiếng: “Đây đều là sự cố gắng của tất cả công nhân trong xưởng, nhất là các đồng chí tham gia hội triển lãm lần này, không có sự cố gắng của mọi người, cũng sẽ không có thành tích như ngày hôm nay.”

Đúng lúc này Khương Anh lại nịnh nọt lên trời: “Công lao lớn nhất vẫn là xưởng trưởng cô nha.”

Những người khác nghe vậy cũng phụ họa liên tục, trái lại không phải các cô nịnh hót, mà là từ đáy lòng đã nghĩ như vậy.

Từ khi công xưởng thành lập, huấn luyện công xưởng, đến thiết kế sản phẩm và sản xuất, trong này công lao lớn nhất tất nhiên thuộc về xưởng trưởng Nguyễn Dao này.

Thấy đám người Nguyễn Dao lại có xe riêng đưa đón, những người tham gia triển lãm khác đều hết sức hâm mộ, nếu là bình thường thì đi bộ hơn vài tiếng đồng hồ cũng chẳng là gì, nhưng sau đó lại phải đứng cả ngày, rồi lại phải đi bộ nữa thật sự rất mệt mỏi.

Đoàn người Nguyễn Dao đi đến nhà triển lãm, phát hiện bên trong nhà triển lãm lại có thêm rất nhiều lời trích của chủ tịch, hơn nữa hôm nay còn nghiêm ngặt hơn hôm qua, trước khi đi vào, yêu cầu những nhân viên tham gia triển lãm phải đọc báo, đọc diễn cảm lời trích của chủ tịch, chờ được thông qua xong mới được đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận