Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 150. Hoa tàn ít bướm 2

Chương 150. Hoa tàn ít bướm 2


Thẩm Hàn Xuyên lo rằng mình đã lý giải sai, thế là đọc lại lá thư từ đầu đến cuối thêm hai lần, nhưng câu chữ lại quá rõ ràng rành mạch, anh không có cách nào tự lừa dối bản thân được nữa.

Chẳng lẽ, thật sự đó giờ Nguyễn Dao chưa từng thích anh?

Đêm nay, Thẩm Hàn Xuyên lại mất ngủ.

Hôm nay lúc Nguyễn Dao đến nhà Nguyễn gia ở, bị Nguyễn Hưng Phú chặn ở cổng sân.

"Em họ, chúng ta sang bên kia tâm sự nhé?"

Nguyễn Dao nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhẹ gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Hai người đi tới bãi đá cách đó một trăm mét, Nguyễn Dao chọn một tảng đá lớn để ngồi xuống: "Anh hai muốn nói gì với tôi?"

Đôi mắt nhỏ của Nguyễn Hưng Phú chuyển động: "Em họ, vì sao cô lại cố ý lập bẫy hãm hại tôi?"

Chuyện lần trước ở khu rừng phía tây, anh ta lúc lâu sau mới phát hiện ra ngay từ đầu cô đã lập bẫy để hại anh ta rồi, cô và Lâm Ngọc cố ý nói những lời kia cho anh ta nghe, dẫn anh ta đi tới khu rừng phía tây, hại anh ta bị Phương Chí Hành dê xồm.

Chỉ là anh ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Nguyễn Dao phải làm như vậy? Mình đắc tội với cô ở chỗ nào?

Tới tận giờ, mỗi lần anh ta nhớ tới việc mình bị Phương Chí Hành nhéo mông, anh ta vẫn cảm thấy rất buồn nôn, đàn ông của đội sản xuất luôn lấy chuyện này để cười nhạo anh ta, cho nên anh ta phải hỏi rõ ràng nguyên nhân.

Đôi mắt của Nguyễn Dao mở to, chớp chớp: "Anh hai, anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu."

Nguyễn Hưng Phú hừ một tiếng: "Em họ, cô cũng đừng giả ngu, cô với tôi đều biết tôi đang nói chuyện ở khu rừng phía tây mà, nếu ngày đó không phải do cô chạy đến trước mặt tôi nói những lời đó, sao tôi lại có thể chạy đến khu rừng phía tây lúc nửa đêm được?"

Nguyễn Dao gãi gãi làn da dưới mắt, vẻ mặt vẫn vô tội như cũ: "Tôi nói gì cơ? Tôi chẳng hiểu anh hai đang nói gì, lần trước anh đến khu rừng phía tây vào nửa đêm, không phải bởi vì anh không ngủ được nên đi dạo cho khuây khỏa sao?"

Nguyễn Hưng Phú: "...”

Anh đã nói đến mức này rồi mà không ngờ Nguyễn Dao còn có thể tiếp tục giả ngu.

Lợi hại đấy.

"Cho nên hôm nay em họ không tính nói cho tôi biết nguyên nhân sao? Cũng không có ý định xin lỗi tôi, bồi thường tổn thất cho tôi sao?"

Nguyễn Dao nghiêng đầu: "Anh hai, anh nói mà tôi chẳng hiểu được câu nào cả, tôi cũng không làm gì hãm hại anh, cho nên đừng có mà nói tới chuyện xin lỗi với cả bồi thường."

Ánh mắt Nguyễn Hưng Phú hung ác: "Chẳng lẽ cô không sợ tôi đi báo cáo các cô sao?"

Nguyễn Dao nở nụ cười: "Báo cáo chúng tôi cái gì cơ?"

Nguyễn Hưng Phú lại lần nữa bị nghẹn họng: “...”

Nếu anh ta có thể báo cáo thì anh ta đã nói từ ngay đêm hôm đó rồi, lúc ấy anh ta không nói, bây giờ lại nói thì làm gì có ai tin tưởng.

Huống chi lúc ấy động cơ của anh ta cũng không thuần khiết, căn bản không có cách nào đi báo cáo.

Nguyễn Hưng Phú đánh giá nàng: "Mới đến đội sản xuất không lâu đã lên làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, còn thu phục được lão đại và lão tam, em họ, cô quả nhiên là một nhân tài."

Nguyễn Dao cong môi cười một tiếng: "Anh hai, đừng khích lệ tôi như vậy, tôi sẽ ngại đó."

Nguyễn Hưng Phú: "...” Bộ dáng của cô giống thẹn thùng chỗ nào?

"Nhưng mà em họ à, hôm nay anh họ tôi đây có câu muốn dạy cho cô, tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, dù sao cô cũng chỉ là thanh niên trí thức ngoại lai, đắc tội với nhiều người như vậy, về sau cô cũng đừng có mà hối hận đó."

Nguyễn Dao đứng lên, nhìn anh ta bằng đôi mắt xinh đẹp: "Anh hai, chúng ta đánh cược không, xem hai người chúng ta ai sẽ hối hận trước?"

Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào trên mặt cô, như thể bôi một lớp phấn hồng lên mặt cô vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô trông vô cùng diễm lệ.

Nguyễn Hưng chọc lưỡi vào má: "Được, xem ra em họ còn rất có tự tin, vậy chúng ta đánh cược một trận, sau này cô đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi đó."

Nguyễn Dao: "Đáp lại lời y hệt cho anh hai, sau này anh đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi đó."

Đôi mắt Nguyễn Hưng Phú hung ác: "Nguyễn Hưng Phú tôi đây còn phải đi cầu xin cô á? Thật nực cười, Nguyễn Hưng Phú tôi thà ăn phân chứ tuyệt đối không cầu xin cô nhé!"

Đôi môi đỏ mọng của Nguyễn Dao cong lên: "Vậy anh hai nhớ kỹ lời của mình đấy nhé."

Nói xong cô quay người rời đi.

Nguyễn Hưng Phú nhìn bóng lưng của cô, hung hăng phun mấy ngụm nước bọt trên mặt đất.

Con quỷ nhỏ, anh ta nhất định phải khiến cho cô biết ai mới là tay anh chị của đội sản xuất Tây Câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận