Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 276. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 1

Chương 276. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 1


Nhóm xã viên chấn kinh.

Muốn vào Liên đoàn Phụ nữ thì vào, muốn mở công xưởng thì mở, giọng điệu cũng lớn lối quá rồi đấy?

Ngay cả bí thư công xã cũng không dám nói những lời này!

Giang Xuân Hoa nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không tin của mọi người thì vội vàng nói: “Đồng chí Nguyễn, lời này cũng không phải do thím khoác lác, lời này là do thường vụ Dương và bí thư Trịnh nói, nếu không có lãnh đạo phê chuẩn thì sao một phó chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ như thím dám nói lời đó chứ?”

Lời này vừa dứt nhóm xã viên đã không còn thắc mắc, ánh mắt ai cũng nhìn Nguyễn Dao hâm mộ.

“Thanh niên tri thức Nguyễn thật trâu bò, mới nghỉ làm phó trưởng xưởng mấy ngày đã có lãnh đạo trên căn cứ tự mình xuống mời cô ấy qua.”

“Cùng là người nhưng không cùng mệnh, đồng chí Nguyễn thật quá thần kỳ.”

“Nếu cô ấy đồng ý đi căn cứ, qua đó ít nhất cũng làm phó trưởng xưởng.”

Không ít người thấy ngứa ngáy trong lòng, công xưởng công xã bị đóng, Nguyễn Dao lại có khả năng mở công xưởng mới, nếu mở công xưởng ở công xã thì tốt rồi.

Mọi người hâm mộ thì hâm mộ, dù sao trong lòng họ cũng hiểu bọn họ không thể đi căn cứ dầu mỏ cùng được.

Nguyễn Dao cũng có chút ngạc nhiên: “Chào đồng chí Giang, chuyện này đột ngột quá, chúng ta đến điểm thanh niên tri thức nói tiếp.”

Giang Xuân Hoa cởi mở gật đầu: “Được.”

Nguyễn Dao xin đội trưởng Hồ nghỉ rồi dẫn Giang Xuân Hoa đến điểm thanh niên tri thức.

Sau khi vào điểm thanh niên tri thức, Giang Xuân Hoa âm thầm quan sát bên trong, trong lòng hài lòng gật đầu.

Mặc dù điểm thanh niên tri thức có chút tồi tàn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, trong sân trồng mấy loại rau quả, rau xanh, rau cải trắng, cà chua, rau hẹ,...

Đồ ăn xanh tươi mơn mởn, từng cây thẳng tắp chỉnh tề khiến người khác nhìn vào có tâm trạng tốt hơn nhiều.

Trước đó bà ấy có nghe qua không ít thanh niên tri thức ở thôn quê rất yếu ớt, không làm việc nhà nông, việc nhà cũng không, động một chút lại kêu mệt mỏi.

Nhưng vừa rồi khi đến đây bà ấy đã thấy Nguyễn Dao đang khom lưng cấy mạ với các xã viên khác, điểm thanh niên tri thức lại được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, có thể thấy cô là một đồng chí tốt, chịu được khó khăn, vất vả.

Sau khi vào nhà chính, Nguyễn Dao đi rửa mặt và bùn đất trên tay chân sạch sẽ rồi rót hai chén trà, sau đó lấy bánh quai chẻo hôm qua mới chiên ra nói: “Mời đồng chí Giang ngồi.”

Giang Xuân Hoa là người sảng khoái, cũng không khách khí mà ngồi luôn xuống ghế: “Đồng chí Nguyễn, lời mời vừa rồi của thím, cháu thấy thế nào, nếu cháu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi thím.”

Nguyễn Dao rất thích tính cách nhanh gọn này của bà ấy: “Cảm ơn sự yêu thích của đồng chí Giang và các vị lãnh đạo ở căn cứ, nhưng cháu muốn biết vì sao mọi người lại chọn cháu?”

Chẳng lẽ là vì Tần Lãng sao?

Trước đó giáo sư Cố có hỏi cô có muốn đến căn cứ không, lúc ấy cô trả lời giáo sư Cố rằng cô muốn dựa vào năng lực của mình để vào đó, bây giờ cũng vậy.

Nếu đúng là Tần Lãng ở sau lưng hỗ trợ, cô sẽ rất cảm kích, nhưng cô không muốn nhận, vẫn là câu nói kia, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Không phải cô già mồm, chỉ là cô có sự kiêu ngạo của chính mình.

Giang Xuân Hoa lập tức đoán được tâm tư của cô: “Sở dĩ chúng tôi chọn cháu là vì năng lực của đồng chí Nguyễn. Đồng chí Nguyễn có nhớ truyện tranh mà kỹ sư Lãng đã nói đến không?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Lúc ấy đồng chí Tần nói nữ đồng chí ở Liên đoàn Phụ nữ muốn mượn dùng cách của truyện tranh, chẳng lẽ lúc ấy là đem cách cho đồng chí Giang ngài sao?”

Giang Xuân Hoa cười nói: “Đúng là cho thím, việc này do thím chủ động nhờ, lúc ấy thím thấy truyện tranh cháu gửi cho kỹ sư Lãng đã cảm thấy mắt như phát sáng vậy, Liên đoàn Phụ nữ tụi thím dùng đủ các cách tuyên truyền nhưng không quá tốt, thấy lời cuối sách trong quyển truyện cháu gửi qua, lúc ấy cô đã cảm thấy cách này nhất định dùng được, cho nên đã nói kỹ sư Lãng viết thư hỏi cháu, sau đó đúng là như vậy, cách dùng truyện tranh này dùng rất tốt, cô vẫn muốn nói một lời cảm ơn với cháu.”

Lần trước Nguyễn Dao đến căn cứ, đáng tiếc lúc ấy Liên đoàn Phụ nữ các bà không ở căn cứ nên đã bỏ qua cơ hội.

Lần này Tần Lãng về căn cứ đã kể lại chuyện của Nguyễn Dao, trong lòng bà ấy lập tức xuất hiện một suy nghĩ táo bạo... Nếu Nguyễn Dao có thể đến căn cứ thì nhất định Liên đoàn phụ nữ các bà sẽ được hỗ trợ rất nhiều.

Nhưng bà ấy cũng không lập tức nói ra mà xin nghỉ hai ngày để đến Taratu nghe ngóng, không nghe ngóng thì thôi, nghe rồi mới biết Nguyễn Dao còn ưu tú hơn những gì bà ấy tưởng tượng.

Một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tuổi lại quyết đoán mở công xưởng, quan trọng còn làm rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận