Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 206. Tôi không so đo với kẻ ngu 10

Chương 206. Tôi không so đo với kẻ ngu 10


Dáng vẻ Nguyễn Dao thật xinh đẹp, da thịt cả người dưới ánh mặt trời giống như sẽ phát sáng, trắng như tuyết tới nỗi chói mắt người khác.

Cô bảo lái xe Tiểu Lượng dừng xe lại, sau đó mở cửa xe đỡ Mẹ Trương ra.

“Mẹ, người mặc quân thường phục đi ở giữa chính là con dâu tương lai của mẹ.” Trương Tiếu Thúy chỉ vào Nguyễn Dao giới thiệu nói.

Mẹ Trương dùng ánh mắt soi mói nhìn Nguyễn Dao từ trên xuống dưới, trên mặt viết không hài lòng thật to.

Quá lẳng lơ, quá quyến rũ, quá hồ ly tinh!

Lúc còn trẻ bà ta ghét nhất phụ nữ có tướng mạo như này, vẻ mặt không đứng đắn, sẽ dụ dỗ đàn ông, hừ.

Nếu để cho bà ta lựa chọn, kiểu gì bà ta cũng sẽ không đồng ý người phụ nữ như vậy làm con dâu bà ta, chỉ là quyết định này là cả nhà thương lượng xong, giờ bà ta có không thích cũng không có cách nào.

Nhưng mà chờ cô gả vào cửa, bà ta khẳng định quản giáo cô thật tốt, để cô cười không lộ răng, dạy cô làm một tiểu thư khuê các và mẹ hiền vợ tốt phải thế nào.

Nguyễn Dao từ sớm đã chú ý tới xe con, Trương Tiếu Thúy vừa ra tới, cô cũng nhận ra đối phương là chị gái của thư ký Tiểu Trương.

Nhìn đối phương cứ luôn nhìn mình, cô cũng không thể giả bộ như không biết, thế là cô nói một tiếng với mấy người Ôn Bảo Châu, rồi đi về phía đám người chị ta.

Trương Tiếu Thúy nhìn cô chủ động tới rất hài lòng: “Đồng chí Nguyễn, cô còn nhớ tôi không?”

Nguyễn Dao: “Xin chào đồng chí Trương, các cô tới đây là tới tìm thư ký Trần sao?”

Trương Tiếu Thúy lắc đầu: “Chúng tôi là đến tìm cô, chúng tôi vừa rồi mới đến nhà bác ruột của cô, thương lượng với bác ấy tháng sau đưa sính lễ tới, đến lúc đó quyết định việc hôn nhân của hai người là cô và Tu Vĩ, tuy rằng người nhà cô sẽ nói cho cô, nhưng mẹ tôi chưa gặp cô bao giờ, liền thuận tiện tới nói với cô một tiếng.”

Nguyễn Dao: ???

Nguyễn Dao giống như ngu ngốc nhìn chị ta, từng chữ chị ta nói cô đều hiểu, chỉ là hợp lại, sao cô lại nghe không hiểu gì hết vậy?

“Chị mới vừa nói cái gì, mấy người đã bàn xong việc hôn nhân của tôi và thư ký Tiểu Trương?”

Trương Tiếu Thúy gật đầu: “Bác gái cô đã đồng ý, mặc dù vấn đề này tốt nhất là nói với cha mẹ cô, nhưng mà cha mẹ cô cũng ở thủ đô, về sau cô gọi điện thoại hoặc là viết phong thư nói với bọn họ là được rồi, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý.”

Nhìn chị ta một mặt dáng vẻ tự tin, Nguyễn Dao nhịn không được bật cười: “Bọn họ có đồng ý hay không tôi không biết, nhưng không phải mấy người nên hỏi người trong cuộc là tôi hay sao?”

Trương Tiếu Thúy nhíu mày lại: “Hôn nhân đều là cha mẹ nói, người lớn trong nhà cô đồng ý là được rồi, lại nói Tu Vĩ chúng tôi tốt như vậy, chẳng lẽ cô sẽ không đồng ý sao?”

Nguyễn Dao lạnh lùng cười: “Thực xin lỗi, đúng là tôi không đồng ý, mọi người có bàn với ai xong cũng vô dụng, chỉ cần tôi không gật đầu, việc hôn nhân này chính là vô hiệu!”

Người kiêu căng tự quyết định như vậy, đây là lần đầu tiền cô thấy đấy.

Lúc ở trên trấn trên gặp chị ta, cô thật sự nhìn ra chị ta lại là người khiến người ta chán ghét như vậy, ấn tượng của cô về thư ký Tiểu Trương, không nghĩ tới vậy mà cậu lại có một đám người nhà không bình thường như vậy

Ấn tượng tốt của cô đối với thư ký Tiểu Trương lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nói xong Nguyễn Dao quay người kiên quyết rời đi, ngu xuẩn không đáng để cô lãng phí thời gian quý giá và tâm tình của cô.

Trương Tiếu Thúy và mẹ Trương không nghĩ tới cô lại có thể từ chối gả vào nhà họ Trương bọn họ, càng không có nghĩ tới vậy mà thái độ của cô lại kiêu ngạo như này, hai người tức giận đến ngực phập phồng lên xuống.

Trương Tiếu Thúy cảm thấy giống như người chung quanh đều đang cười chị ta, chị ta nghiêm nghị quát: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Nguyễn Dao coi chị ta như một đống cứt chó, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Trương Tiếu Thúy tức giận đến đen mặt, đuổi theo giơ tay muốn tát Nguyễn Dao một phát.

Nguyễn Dao một phát bắt được tay của chị ta: “Dù cho thư ký Tiểu Trưởng tốt đến đâu tôi cũng chướng mắt cậu ta, có người nhà như một tổ cứt chuột ngu xuẩn như mấy chị, đầu óc nước vào mới có thể gả cho người đàn ông như cậu ta vậy!”

“Còn có, tôi không so đo với kẻ ngu, nếu như tôi so đo, đó là bởi vì kẻ ngu rất thiếu dạy dỗ!”

Nói xong hất tay của Trương Tiếu Thúy ra, lui về sau hai bước.

Trương Tiếu Thúy nghe thấy lời cô, tức giận đến toàn thân run rẩy: “Làm gì có lý đó, hôm nay kiểu gì tôi cũng phải dạy dỗ cô một trận ra trò.”

Nói xong chị ta lại muốn tát Nguyễn Dao, chỉ thấy Nguyễn Dao nhấc chân lên đá vào một bên hông chị ta.

“Phanh” Một tiếng vang thật lớn.

Trương Tiếu Thúy bị đá bay ra ngoài, lại ngã thật mạnh trên mặt đất.

Nguyễn Dao: “Đồ ngu, chết đi cho ông!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận