Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 376. Thật là nhớ cô 9

Chương 376. Thật là nhớ cô 9


Làn da của cô không đen, không trở nên sần sùi, dưới ánh đèn màu vàng, làn da của cô rất có tính đàn hồi, còn trắng nõn hơn cả đậu hũ, ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, lúc trước khi rời thủ đô, cô rất gầy, bây giờ được nuôi mập lên, cả người giống như quả đào chín mọng, duyên dáng đầy đặn, đẹp đến mức làm cho người ta nhìn chằm chằm.

Nguyễn Thanh Thanh nhỏ hơn Nguyễn Dao một tuổi, nhưng hai người đứng chung một chỗ, Nguyễn Thanh Thanh trông còn già hơn Nguyễn Dao ít nhất bảy tám tuổi, điều làm cho cô ta càng tức giận hơn là, trên mặt cô ta đều là vết đỏ do muỗi đốt.

Nguyễn Thanh Thanh ghen tị đến mức muốn nghiến nát hàm răng.

Lúc này Vương Phân cũng đang quan sát Nguyễn Dao, chỉ là ngoài trừ ghen tỵ, còn có không cam lòng, con tiện nhân này, không ngờ đến đến biên giới lại có thể sống tốt như vậy, lại còn làm nữ xưởng trưởng đầu tiên của cả nước.

Nguyễn Dao đi đến chỗ cách hai người này một cánh tay thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Có lời mau nói, có rắm mau thả!"

Vương Phân: "..."

Nguyễn Thanh: "..."

Hai mẹ con này bị nghẹn một chút, sắc mặt rất khó coi.

Nguyễn Thanh Thanh the thé nói: “Đây là lời một xưởng trưởng nên nói sao? Nguyễn Dao, chị thật là thô bỉ!"

Nguyễn Dao cười nói: "Đối xử với người thô bỉ thì nên dùng cách thô bỉ, rốt cuộc hai người có nói hay không, không nói tôi đi đây."

Hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh bị thái độ này của Nguyễn Dao làm tức giận muốn ói máu.

Vương Phân cắn răng nói: “Làm sao mày lại làm được xưởng trưởng? Có phải mày quyến rũ người nào ở bên kia hay không?"

Nguyễn Dao chớp mắt lại, đi hai bước về phía trước: "Bà lại gần đây, tôi nói cho bà nghe."

Vương Phân rất cảnh giác nên không đến gần, nhưng Nguyễn Thanh Thanh lại thật sự tò mò nên tiến lại gần.

Một giây sau, chỉ nghe một tiếng “chát” vang lên, Nguyễn Thanh Thanh đã bị Nguyễn Dao đánh một bạt tai.

Nguyễn Thanh Thanh hoàn hồn, giận dữ thét đến chói tai: “Nguyễn Dao, chị có bệnh à, lại dám đánh tôi?"

Nguyễn Dao: “Trên mặt cô có con muỗi, tôi đuổi giúp cô, không cần cảm ơn tôi."

Nguyễn Thanh Thanh tức muốn ói máu.

Nguyễn Dao nhìn về phía Vương Phân: “Chuyện sao tôi có thể làm xưởng trưởng có liên quan gì đến bà? Bà có bản lĩnh cũng đi quyến rũ người ta đi, xem thử bà có thể lên làm được chức xưởng trưởng không!”

Vương Phân tức giận đến mức muốn ói ra máu, bà ta cảm thấy Nguyễn Dao đang cười nhạo bà ta đã trở nên xấu đi: "Mặc dù mày không phải là con ruột của tao, nhưng nhà họ Nguyễn bọn tao nuôi mày hai mươi năm, mày phải phụng dưỡng người mẹ nuôi là tao đây!"

Nguyễn Dao thờ ờ: "Cho nên, bà muốn tôi làm gì?"

Vương Phân hừ lạnh một tiếng: “Mày phải giao hết tiền lương cho tao, trở về còn phải nhận một nhà ba người bọn tao vào ở trong căn cứ, còn có mày phải để cho tao làm phó xưởng trưởng, để cho Thanh Thanh làm chủ nhiệm phân xưởng!"

Nguyễn Dao nhìn bà ta giống như nhìn một tên ngu ngốc: "Nếu không tôi xem bà như vương mẫu nương nương nhé? Với đầu óc này của hai mẹ con bà còn muốn làm phó xưởng trưởng và chủ nhiệm phân xưởng, dáng vẻ các người xấu xí như vậy, nhưng mơ mộng lại rất đẹp nha."

Vương Phân: "..."

Nguyễn Thanh Thanh : "..."

Hai mẹ con giận đến mức cả người run rẩy hận không thể nhào đến xé xác Nguyễn Dao.

Vương Phân: “Nếu như mày không làm theo lời của tao, ngày mai tao sẽ đi tố cáo mày có quan hệ nam nữ rối loạn, ở căn cứ mày đã có người yêu, nhưng lại liếc mắt đưa tình với đàn ông khác ở Dương Thành, một khi bị tố cáo, mày cứ chờ bị phê bình, đánh đập đi!"

Nguyễn Dao còn tưởng rằng hai mẹ con này có điểm yếu gì của cô: "Vậy hai người cứ đi tố cáo đi, sau đó tôi sẽ nói chuyện chồng bà viết thơ tình bị phê bình ra, còn có chuyện tại sao hai người lại bị công xưởng sa thải, bà nói đến lúc đó bọn họ sẽ tin tưởng các người hay là tin tưởng tôi - một phần tử tiên tiến và là nữ xưởng trưởng đầu tiên của cả nước?"

Vương Phân: "..."

Nguyễn Thanh Thanh: "..."

Nguyễn Dao nói xong cũng lười liếc mắt nhìn hai mẹ con này, nói thêm lời nào với loại ngu ngốc này chỉ lãng phí thời gian của cô thôi.

Trở về nhà khách, Giang Xuân Hoa lo lắng hỏi: “Hai mẹ con kia nói gì với cháu? Có cần mọi người giúp đỡ không?”

Nguyễn Dao kéo tay bà ấy: “Không cần đầu ạ, chỉ là châu chấu sau mùa thu hoạch thôi, cũng không nhảy được bao lâu, chúng ta vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."

Hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh trơ mắt nhìn Nguyễn Dao coi thường mình, lại trơ mắt nhìn cô biến mất ở cửa, hai người giận đến mức khó thở, muốn đồng loạt qua đời.

"Mẹ, ngày mai chúng ta đi tố cáo!"

Vương Phân cũng vô cùng tức giận: “Được, mẹ cũng không tin, người nơi này lại biết được chuyện của chúng ta!"

Hai mẹ buồn phiền một trận trở về dưới cầu, định ngày mai sẽ đi tố cáo Nguyễn Dao, ai ngờ hai người mới vừa trở về dưới cầu, có hai bóng người tiến lại gần hai người.

Không đợi hai người lấy lại tinh thần, hai cái bao bố đã trùm lên đầu hai người, đồng thời cổ cũng bị đánh một cái.

Trước mặt hai người tối sầm lại, lập tức chìm vào hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận