Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 130. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 3

Chương 130. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 3


Nguyễn Dao thấy cô như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Chúng ta có giáo sư Cố giúp đỡ che giấu, cô yên tâm, không có việc gì đâu."

Thấy Lâm Ngọc đi xa, lúc này Nguyễn Dao mới đánh xe ngựa về chuồng, sau đó đi bộ về điểm thanh niên tri thức.

Phương Chí Hành đang ở văn phòng đúng như Nguyễn Dao dự đoán, dáng vẻ anh ta áo mũ chỉnh tế, làm cho Nguyễn Dao nghĩ tới Nhạc Bất Quần trong ‘Tiếu ngạo giang hồ’.

Nguyễn Dao nét mặt tự nhiên đi vào văn phòng, lấy tài liệu ra bình tĩnh làm việc.

Giả vờ chứ gì? Ai sẽ không?

Phương Chí Hành từ khi Nguyễn Dao đi vào, ánh mắt vẫn dừng trên người cô.

Nhưng điều làm anh ta khó hiểu chính là, trên mặt Nguyễn Dao nhìn không ra một chút hoảng hốt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Là sao đây?

Anh ta rõ ràng nhìn thấy Lâm Ngọc vẻ mặt kích động chạy đi tìm Nguyễn Dao, chẳng lẽ Lâm Ngọc lại thay đổi chủ ý, không nói chuyện tờ giấy với Nguyễn Dao nữa?

Chắc chắn sẽ không, Phương Chí Hành nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.

Vốn dĩ anh ta còn chưa xác định chuyện Lâm Ngọc mang thai rồi phá thai, nhưng Lâm Ngọc rất vô dụng, một tờ giấy chưa viết rõ ràng đã làm cho cô rối tung cả lên, lập tức liền lộ ra dấu vết.

Bởi vậy người không có chủ kiến như Lâm Ngọc khi gặp chuyện nhất định sẽ xin Nguyễn Dao giúp đỡ.

Hơn nữa sáng sớm anh ta đã nhìn ra, không chỉ giữa hai người bọn họ mà toàn bổ điểm thanh niên trí thức đều do Nguyễn Dao quyết định.

Nếu Lâm Ngọc nói chuyện tờ giấy với cô, cô dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ cô không biết nếu bao che cho người phụ nữ phóng đãng như Lâm Ngọc, cô cũng sẽ bị báo cáo liên lụy sao?

Chuyện cô đưa Lâm Ngọc đến thị trấn phá thai một khi bị truyền ra ngoài, đến lúc hai người các cô không ai thoát được.

Phương Chí Hành không hiểu Nguyễn Dao muốn làm gì, nhưng trước mắt anh ta không thể vạch trần nên cũng chọn lấy tĩnh chế động.

Ánh mắt Nguyễn Dao tuy nhìn chăm chú vào tài liệu, còn luôn làm động tác lật dở tài liệu, thật ra một chữ cô cũng xem không vào.

Phương Chí Hành đang quan sát cô, cô cũng đang quan sát Phương Chí Hành.

Nếu nói trước kia là ảo giác của cô, vậy lần này rõ ràng cô đã cảm nhận được ánh mắt Phương Chí Hành dừng trên người của mình.

Sắc mặt cô trầm xuống, lấy tư thế nhanh như chớp quay đầu lại, sau đó chạm mắt ở trên không với Phương Chí Hành.

Phương Chí Hành không nghĩ cô sẽ đột ngột quay đầu lại, nhất thời bị dọa đến suýt đánh rơi cái ly trên tay.

Nguyễn Dao nhướn mày: "Kế toán Phương nhìn tôi như vậy, là muốn nói gì với tôi hay sao?"

Phương Chí Hành cũng là người có tài, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đúng vậy, vừa rồi tôi đến đây nhìn thấy thanh niên tri thức Lâm khóc sướt mướt, không biết đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể giúp gì được không?"

Nguyễn Dao làm bộ kinh ngạc: "Sao tôi lại không biết thanh niên tri thức Lâm khóc? Kế toán Phương hẳn là đã nhìn nhầm rồi, thanh niên tri thức Lâm lúc nãy nói với tôi là có hạt cát bay vào trong mắt cô ấy."

"Hóa ra là như vậy, chắc là tôi đã nhìn nhầm rồi."

Phương Chí Hành thật sự không ngờ tới đến lúc này Nguyễn Dao còn có thể bình tĩnh như vậy.

Nhưng cứ bình tĩnh thì thế nào?

Nếu cô không muốn mất đi vị trí chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ, nếu không muốn bị kéo đi phê đấu, vậy cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của anh ta, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Nguyễn Dao vừa quay người đi, sắc mặt liền trầm xuống.

Cô đã xác định, người viết tờ giấy chính là Phương Chí Hành.

Xem ra người này không thể giữ lại.

**

Sau khi Nguyễn Dao và Phương Chí Hành diễn xuất một hồi, mãi cho đến khi tan làm hai người cũng không nói gì nữa.

Ráng chiều nhuộm đỏ một khoảng trời phía tây, cây cao lương màu đỏ đung đưa trong gió.

Đội trưởng Hồ đi vào từ bên ngoài: "Còn mười ngày nữa là thu hoạch vụ thu, hội động viên thu hoạch vụ thu đã được định sẽ tổ chức vào thứ hai tuần sau, chủ nhiệm Nguyễn và kế toán Phương đến lúc đó đều phải đến tham gia đấy."

Nguyễn Dao cười nói: "Đội trưởng Hồ yên tâm, tôi nhất định sẽ đến."

Thu hoạch vụ thu ngoại trừ người quá lớn hoặc quá nhỏ tuổi, những người khác đều phải ra đồng giúp đỡ thu hoạch gấp.

Lúc này trong lòng Nguyễn Dao dâng lên một dự cảm, cô cảm thấy hẳn là Phương Chí Hành sẽ ra tay trước thu hoạch vụ thu.

Điều này có nghĩa là thời gian còn lại cho họ không nhiều lắm.

Trở lại điểm thanh niên tri thức, Lâm Ngọc đã nấu cơm xong rồi.

Vì liên quan đến nguyên liệu, cô ấy chỉ nấu hai món, một phần đậu hũ ma bà và một phần thịt được xào lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận