Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 201. Tôi không so đo với kẻ ngu 5

Chương 201. Tôi không so đo với kẻ ngu 5


Những người khác vừa đi, Dương Trân Trân đã bị người của đội sản xuất vây quanh.

“Trân Trân à, con vừa nhìn đã biết là người có phúc khí, con còn trẻ tuổi có thể nhận được tới mười ba công điểm, thím thật sự là quá bội phục con.”

Không sai, Dương Trân Trân làm cô giáo dạy người, còn có thể còn có thể nhận thêm ba công điểm ngoài định mức, cộng lại tổng cộng có mười ba công điểm.

Đội sản xuất cao nhất chỉ có mười công điểm, lại còn có chỉ có đàn ông mới nhận được, hiện tại một mình Dương Trân Trân có thể lấy được tới mười ba công điểm, khiến cho tất cả mọi người đều rất ghen tị.

“Trân Trân vừa có vóc người đẹp mắt, tính tình lại tốt, lại có bản lĩnh như vậy, Trân Trân con có suy nghĩ ly hôn với thằng hai kia không? Nếu con muốn ly hôn, thím giới thiệu đối tượng tốt cho con.”

Triệu Hương Lan vốn đang khoác lác cùng người khác, nghe nói như thế lập tức xông lại: “Cô nói cái gì? Cô nói cái gì? Phá hoại nhân duyên của người khác chẳng lẽ cô không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?”

Người phụ nữ kìa cũng là người đanh đá, hai tay chống nạnh: “Tôi sợ mẹ cô cái rắm! Đứa con du côn kia của cô, Trân Trân gả cho nó, chính là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, tôi muốn nói, Trân Trân nên lập tức ly hôn với anh ta!”

Triệu Hương Lan tức giận đến mặt đỏ bừng, nhào tới muốn kéo tóc bà ta, mọi người nhanh chóng tách hai người ra.

Dù sao việc khuyên người khác ly hôn cũng quá tệ hại, mọi người chỉ vào người phụ nữ kia mắng vài câu, người phụ nữ kia bị mắng cho mất mặt, ngượng ngùng chạy đi.

Mọi người lại lập tức vây quanh Triệu Hương Lan hỏi tình huống của Nguyễn Dao.

“Nhà Bảo Điền à, tôi nhớ rõ cháu gái cả của cô còn không có đối tượng đúng không? Tôi có một người cháu trai cũng là học sinh cấp ba, làm công nhân ở trên trấn, dáng vẻ rất khôi ngô.”

Triệu Hương Lan cười: “Công nhân có cái gì hiếm lạ? Bây giờ cháu gái cả tôi là phó xưởng trưởng của một công xưởng!”

Có người còn nói: “Tôi có một người cháu ngoại, học đại học, đơn vị công tác ở thị trấn, nếu mà thành, phó xưởng trưởng Nguyễn có thể lập tức có hộ khẩu của thị trấn.”

Triệu Hương Lan lại cười: “Đầu óc cô có bệnh nặng rồi, cháu gái tôi chính là có hộ khẩu thủ đô, con bé còn có thể thích cái hộ khẩu của một thị trấn nhỏ sao?”

Tóm lại mặc kệ mọi người nói cái gì, cuối cùng đều có thể bị Triệu Hương Lan cho đá trở về.

Ngược lại mọi người lại là muốn đi tìm, tận mặt giới thiệu với Nguyễn Dao, nhưng Nguyễn Dao đã đến điểm thanh niên tri thức dọn đồ đạc, sau đó cưỡi xe đạp đi công xã.

Nghe ý tứ đội trưởng Hồ chính là về sau phần lớn thời gian cô sẽ đều có thể ở công xã bên kia, mọi người đành phải thôi.

Nguyễn Dao trở lại công xã lập tức bắt tay vào làm những chuyện khác của công xưởng.

Công xã bên này có ba kho hàng lớn, một cái cất giữ lương thực, còn lại hai cái bí thư Trần đã đồng ý làm cất giữ sản phẩm địa phương.

Về phần chỗ làm việc của mọi người chỉ có thể ở bên Đả Cốc Trường này, Đả Cốc Trường của công xã phải to gấp đôi so với đội sản xuất, sân bãi đầy đủ rộng rãi, nhưng lại lộ thiên không có che chắn.

Cũng may, hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, ngoài trời cũng sẽ không quá nắng, chỉ cần trời không mưa cũng không thành vấn đề lớn.

Điều kiện có chút đơn sơ, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, trước mắt công xưởng vừa mới bắt đầu, công xã không có khả năng xây một công xưởng, dù cho hiện tại có xây cũng không kịp.

Nhiều người dễ làm việc, sắp xếp chuyện sát hạch cho mỗi đội sản xuất làm, cứ như vậy bớt đi không ít thời gian, cũng không cần một mình Nguyễn Dao chạy khắp nơi.

Tới buổi chiều, đám người Ôn Bảo Châu đã mang theo danh sách trở lại.

Nguyễn Dao cầm danh sách nhìn thoáng qua, bảy đội sản xuất tổng cộng 560 người, trong 560 người chỉ có 29 người trình độ thủ công mỹ nghệ cao cấp, 150 người là trình độ thủ công mỹ nghệ trung cấp, còn lại 381 người là trình độ thủ công mỹ nghệ cấp thấp.

Trong đó phụ nữ đã chiếm hơn tám mươi phần trăm, đàn ông chỉ có hai mươi phần trăm.

Ngày mai những người này sẽ do xe ngựa của từng đội sản xuất đưa lại đây bên này tham gia huấn luyện.

Nguyễn Dao chuẩn bị thời gian ba ngày cho mọi người làm huấn luyện, ngày thứ tư bắt đầu mới chính thức tiến vào sản xuất, bằng không liều lĩnh bắt đầu chế tác, sẽ chỉ lãng phí vật liệu.

Trước mắt thời hạn giao hàng còn có mười ba ngày, bỏ đi thời gian ba ngày huấn luyện, còn có thời gian mười ngày, thời gian vẫn cực kỳ dư dả.

Nguyễn Dao nói chuyện sắp xếp cụ thể ngày mai phải huấn luyện cho mọi người, sau đó để các cô ấy trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận