Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 312. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 2

Chương 312. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 2


Đến buổi tối, Tần Lãng đến sớm hơn một tiếng so với bình thường, sau đó vô cùng “hiền huệ” tự mình xuống bếp, làm đồ ăn đêm.

Tần Lãng biết làm một số món ăn đơn giản, chè cũng biết một ít, anh làm cho Nguyễn Dao chè nước trứng gà táo đỏ và gừng.

Nguyễn Dao nhìn chè mà anh nấu, lỗ tai hơi nóng, trong lòng nghi ngờ có phải anh biết cô sắp đến ngày rồi không.

Chỉ là sao anh lại biết được chứ?

Trong lòng hết sức tò mò, nhưng lại ngại hỏi.

Tần Lãng liếc nhìn lỗ tai trắng mịn của cô, cong môi nói: "Bà ngoại bảo anh nói với em, hai ngày nay em cố gắng đựng đụng vào nước lạnh, nếu như em không ngại, quần áo có thể để anh giặt."

Nguyễn Dao khựng người lại, cuối cùng kịp phản ứng tại sao anh lại biết: "Anh... anh nói chuyện của chúng ta với giáo sư Cố rồi?"

Tần Lãng gật đầu: "Bà ngoại nói qua một thời gian nữa sẽ đến đây thăm em."

Nguyễn Dao cũng không ngượng ngùng nữa, thật ra trong lòng cô đã thừa nhận Tần Lãng rồi, sở dĩ nói để anh theo đuổi mình, cũng chỉ muốn hưởng thụ niềm vui được người ta theo đuổi.

Dù sao đời trước cô chưa từng yêu đương, cũng không được người đàn ông nào theo đuổi, cho nên thừa dịp này cô phải hưởng thụ thật tốt mới được.

"Hôm nay anh nhường như vậy, phó sở trường của các anh lại không đánh chết anh?"

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô chằm chằm: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dù cho có bị đánh chết anh cũng thấy như ăn mật."

"..."

Bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị nhét một miệng đường, Nguyễn Dao cảm thấy mình sẽ nhanh chóng bị sâu răng mất.

Tần Lãng nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô, khẽ nhếch đôi mắt, nói: "Sao vậy?"

Nguyễn Dao nghi ngờ nhìn anh: "Anh biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, trước kia thật sự không nói chuyện yêu đương sao?"

Giọng nói của Tần Lãng rất thấp, tròng mắt thâm thúy quyến rũ: "Ở mặt này đàn ông đều tự học cả, em không thích sao?"

Nguyễn Dao nháy mắt: "Không thích, quá dầu mỡ*, mười cục xà bông cũng không rửa sạch sự dầu mỡ này."

*Quá dầu mỡ: quá ngọt, ngán, sến

Tần Lãng: "..."

Yên lặng một hồi.

Nguyễn Dao thấy anh một hồi lâu cũng không lên tiếng, hình như anh bị mình nói làm cho không vui rồi, nghĩ đến chuyện hôm nay anh nhường cho mình, lại vội vàng đến làm chè cho mình, cô cảm thấy hình như mình có chút xíu quá đáng.

"Sao vậy, anh không vui à?"

Tần Lãng thấy bộ dạng thăm dò của cô, không khỏi nhớ đến con mèo nhỏ mà mình nuôi lúc còn bé, có một lần nhóc kia cào vào tay của anh, hình như ý thức được mình đã làm bậy, lúc ấy dáng vẻ của nó giống như cô bây giờ vậy.

Anh nhịn cười nói: "Không có."

Trên mặt không có ý cười, còn nói chuyện gượng gạo như vậy, Nguyễn Dao hoàn toàn không tin: "Thật ra thì... Cũng không dầu mỡ như vậy, anh muốn nói gì thì nói cái đó đi."

Tần Lãng lắc đầu: "Không được, sau này anh sẽ không nói nữa."

Nguyễn Dao sửng sốt: "..."

Có phải cô đã uốn nắn quá tay không?

Thật ra thì cô cũng không cảm thấy anh quá sến, mặc dù cảm thấy anh rất biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng cô cũng rất hưởng thụ.

Bây giờ thì tốt rồi, cô nói anh quá sến, sau này anh không nói lời ngon ngọt nữa.

Tần Lãng nhìn dáng vẻ nhíu mày xoắn xuýt của cô, anh đặt tay bên miệng, che lại nụ cười trên khóe miệng: "Bộ dạng này của em nhìn qua giống như rất tiếc hận."

Mặt Nguyễn Dao đỏ lên, chết cũng bảo vệ mặt mũi: "Còn lâu nhé!"

"Thật sự không có sao?" Tần Lãng thở dài: "Anh còn tưởng rằng em rất tiếc cho việc không nghe được anh nói lời ngon ngọt, bây giờ xem ra sau này thật sự không nên nói nữa."

"..."

Nguyễn Dao gãi vùng da dưới mắt: "Làm người phải có chủ kiến, ý của em là, có lúc anh không cần phải hoàn toàn nghe lời em."

Tần Lãng lắc đầu: "Vậy không được, anh ăn nước miếng của em, chỉ có thể nghe lời em."

Nguyễn Dao: "..."

Chuyện này có tính là lấy đá đập chân mình không?

Một giây sau, Tần Lãng cười lên, giọng nói trầm thấp mị hoặc, giống như một lưỡi câu nhỏ, quét qua lòng người, làm cho người ta tệ dại không dứt.

Trong nháy mắt Nguyễn Dao phục hồi lại tinh thần, mặt lại phồng đến mức đỏ bừng, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Tần Lãng thấy bộ dạng tức giận giống như con sóc nhỏ miệng nhét đầy thức ăn của cô, ý cười dưới đáy mắt càng nồng hơn, chẳng qua da mặt cô gái nhỏ mỏng, anh chuyển đề tài: "Không biết lúc nào anh có thể chuyển thành chính thức?"

Nguyễn Dao hừ một tiếng: "Mới chỉ có mấy ngày, anh đã không kiên nhẫn rồi?"

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng đầu độc lòng người: "Không phải là không kiên nhẫn, là chờ không kịp muốn ở bên cạnh em."

Dưới ánh đèn, tròng mắt của anh chiếu ngược bóng dáng của cô, bên ngoài nhà truyền đến tiếng côn trùng không biết tên kêu, trong phòng lại yên tĩnh cực kỳ.

Giống như bị ngăn cách với tất cả xung quanh, trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí trở nên mập mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận