Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 158. Vậy làm sao có thể? 1

Chương 158. Vậy làm sao có thể? 1


Nguyễn Dao không biết cuộc đối thoại của hai chị em bí thư Tiểu Trương, cô đạp xe đạp đi tới công xã tìm chủ nhiệm Hồ.

Chuyện muốn làm hàng mỹ nghệ đan bằng liễu, chỉ dựa một mình cô là không thể thực hiện được.

Những năm này không cho phép tư nhân mua bán và làm ăn, cho nên cô muốn phát triển hàng mỹ nghệ đan bằng liễu thì phải hợp tác cùng công xã.

Đi vào công xã, chú Lâm trông cửa nhìn thấy cô đang đạp một chiếc xe đạp mới tinh, ông khiếp sợ đến mức suýt chút nữa là đánh rơi cái tách: "Ôi đồng chí Nguyễn, chiếc xe đạp này cô lấy ở đâu ra vậy?"

Nguyễn Dao cười đáp: "Chú, chú có nghe qua vụ án Lâm gia ở công xã chưa?"

Chú Lâm vỗ đùi: "Sao mà chưa nghe qua được? Gần đây làng trên xóm dưới đều đang thảo luận chuyện của Lâm gia, mọi người chẳng ai ngờ rằng nhà Phương gia lại có tên biến thái phạm tội giết người, nhưng cô nhắc chuyện này làm gì?"

Nguyễn Dao nói: "Chuyện em gái Lâm gia bị giấu dưới hầm là tôi phân tích cho bọn họ, tính tình Lâm gia nhân hậu, nên tặng cho tôi một chiếc xe đạp làm quà tạ lễ."

Ánh mắt của chú bảo vệ lập tức trừng to hơn, kêu lên vài tiếng trời ơi đất hỡi: "Ôi, đồng chí Nguyễn, cô thật đúng là quá khó lường, bình thường đã bản lĩnh như vậy rồi, bây giờ lại còn có thể phá án nữa!"

Mọi người của công xã ai cũng biết chuyện đã tìm được thi thể của em gái Lâm gia, nhưng phần lớn lại không biết là Nguyễn Dao cung cấp tin tức.

Nguyễn Dao xua xua tay: "Tôi phá án chỗ nào cơ chứ, chẳng qua tôi là thuận miệng phân tích, lúc ấy cũng không biết có phải hay không, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà Lâm gia cũng không bỏ qua dù chỉ là một cơ hội nhỏ."

Lúc cô phân tích, cô cũng không dám xác định trăm phần trăm thi thể ngay tại bên trong hầm, nhưng còn nước còn tát thôi, cũng may cuối cùng tìm được thi thể.

Chú Lâm thở dài: "Lâm gia kia thực sự rất thảm,có đứa con gái như hoa như ngọc, nếu không phải do súc sinh Phương gia kia, nói không chừng con gái họ cũng lớn rồi."

Nguyễn Dao: "Chú nói đúng, thôi tôi không tán gẫu với chú nữa, tôi muốn đi báo cao một số chuyện với chủ nhiệm Hồ."

Chú Lâm luôn miệng đáp lời, nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Dao, trong lòng vô cùng cảm thán.

Thanh niên tri thức Nguyễn này không giống như những người khác, mới đến công xã bao lâu, không chỉ khiến thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ nhìn cô với cặp mắt khác, mà còn có xe đạp để đi nữa.

Phải biết rằng, thư ký Trần vẫn chưa có xe đạp đâu.

Người đầu tiên của toàn công xã có xe đạp, chậc chậc, thật sự là rất rất giỏi.

Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy Nguyễn Dao cũng rất vui vẻ: "Sáng nay tôi và thư ký Trần vừa nói về cô, không ngờ bây giờ cô lại tới đây."

Nguyễn Dao cười hỏi: "Nói gì về tôi thế ạ?"

Chủ nhiệm Hồ: "Thư ký Trần muốn đề cử cô vào Đảng, nói sẽ bảo cô nộp đơn xin gia nhập Đảng, ý kiến của cô như nào?"

Nguyễn Dao: Còn có loại chuyện tốt này à?

Một năm mỗi công xã chỉ có một đến hai người được đề cử, mà đề cử rồi chưa chắc là sẽ được phê chuẩn, niên đại này muốn xin vào Đảng yêu cầu rất nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể vào Đảng.

Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Dao mang vẻ nghiêm túc nói: "Cảm ơn thư ký Trần, cảm ơn chủ nhiệm Hồ cho tôi cơ hội tiến bộ này, về sau tôi nhất định sẽ càng thêm cố gắng vì nhân dân phục vụ, không phụ lòng kỳ vọng của thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ, trở thành một Đảng viên ưu tú, chờ một lúc nữa tôi trở về sẽ viết đơn xin vào Đảng."

Chủ nhiệm Hồ thích người tiến bộ như vậy: "Được, cô viết cho tốt sau đó đưa cho tôi, tôi xem trước cho cô."

Mặt của Nguyễn Dao lần nữa mang vẻ cảm kích sau đó nói lời cảm ơn.

Các trợ lý khác trong văn phòng nhìn thấy chủ nhiệm Hồ ưu ái Nguyễn Dao như vậy, trong lòng ghen tị đến mức chua lòm hơn cả chanh.

Các cô ấy làm việc ở công xã đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chủ nhiệm Hồ vẫn không đề cập đến chuyện muốn đề cử các cô vào Đảng, đồng chí Nguyễn này mới đến có bao lâu đâu chứ.

Nhưng đây cũng là do đồng chí Nguyễn người ta có bản lĩnh, nếu các cô có bản lĩnh như vậy, nói không chừng đã sớm vào Đảng rồi.

Lúc này Chu Tú Hông ngồi ở trong góc cũng thầm hâm mộ vô cùng, với năng lực của bà, chỉ sợ cả đời này cũng không có cách nào vào Đảng.

Nguyễn Dao không biết mọi người đang hâm mộ cô, nhìn chủ nhiệm Hồ nói: "Chủ nhiệm Hồ, gần đây tôi vẫn luôn nghĩ về vấn đề làm thế nào để trợ giúp nhóm nữ đồng chí của công xã chúng ta có thể tiến thêm một bước, muốn để nữ đồng chí của chúng ta làm trong nhà, chân chính đứng lên, chỉ dựa vào phê phán, đấu tranh và tuyên truyền là không đủ."

Chủ nhiệm Hồ nghe xong thì thấy có triển vọng, liền vội vàng hỏi: "Vậy cô có nghĩ ra cách nào không?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Trong lòng tôi ẩn ẩn có một ý tưởng, hay là chúng ta đi vào phòng họp nói nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận