Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 328. Không tính 3

Chương 328. Không tính 3


Bàn tay của anh vừa lớn lại vừa ấm áp, vừa vặn bao trọn tay cô vào bên trong.

Nhưng Nguyễn Dao nghĩ nhất định là anh cố ý ăn đậu hũ của mình, vì vậy nghiêng đầu thấp giọng nói: "Anh đang làm gì thế? Đùa giỡn lưu manh ở chốn đông người à?"

Tần Lãng dựa lại gần, thấp giọng nói chuyện ở bên tai cô: "Đánh nhau rồi, anh sợ."

Nguyễn Dao: "..."

Lý do lừa người như vậy, anh lại có thể nói ra!

Tần Lãng nhìn cô trợn trắng mắt, mỉm cười: "Phía trước và phía sau của anh cũng đã cho em sàm sỡ rồi, anh chỉ nắm tay em một chút, chắc không quá đáng nhỉ."

Hơi thở ấm áp của anh phun bên tai, Nguyễn Dao không nhịn được run rẩy: "Anh có thể đừng nhắc lại chuyện đó được không!"

Tần Lãng chơi đùa bàn tay nhỏ của cô, thấp giọng cười lên: "Tất nhiên không thể, anh muốn lặp đi lặp lại nhắc nhở em, cho đến khi em chịu trách nhiệm với anh mới ngừng lại."

Nguyễn Dao: "..."

Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Tần Lãng cầm một lát thì buông ra.

Từ rạp chiếu phim đi ra, Tần Lãng lại dẫn cô đến tiệm cơm nhà nước ăn một bữa tiệc lớn.

Ở căn cứ cơ hội có thể ăn thịt không nhiều, Tần Lãng gọi một bàn đầy đồ ăn, giò muối, đùi dê nước, sủi cảo thịt heo, cá hấp và cải xanh tươi ngon.

Nguyễn Dao đi bộ vào, vịn tường đi ra, bụng nhỏ đều tròn vo.

Mặc dù ăn căng cả bụng, nhưng cảm giác ăn từng miếng thịt to thật sự quá thoải mái, thật sự làm cho người ta thỏa mãn.

Vì vậy sau khi lên xe, Nguyễn Dao nói với anh: "Mặc dù hôm nay anh rất cợt nhả, nhưng nể tình anh mời em xem phim và ăn cơm, em tha thứ cho anh."

Tần Lãng cười, từ sau xe cầm ra một cái túi, đưa cho cô: "Lấy ra xem thử đi."

Nguyễn Dao không biết anh giở trò quỷ gì, nhưng vẫn mở túi ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc đầm hoa màu xanh lam, là kiểu phổ biến nhất hiện nay.

Nguyễn Dao vừa nhìn đã thích rồi: "Váy này thật đẹp, tặng em sao?"

Tần Lãng nhìn cô gật đầu: "Ừ, sinh nhật vui vẻ, cô gái nhỏ."

Nguyễn Dao ngây dại.

Cô hoàn toàn không nhớ hôm nay là sinh nhật của cô.

Đời trước bố mẹ trọng nam khinh nữ, tất nhiên sẽ không tổ chức sinh nhật cho cô, bà nội Lưu nhận nuôi cô, nhưng là một người già ở vùng núi, cũng không quan tâm lắm đến ngày sinh nhật, sau này cô bận rộn kiếm tiền cũng quên sinh nhật của mình.

Có người vứt bỏ cô, cũng có người đặt cô trong lòng mà yêu thương.

Lỗ mũi Nguyễn Dao ê ẩm, nhưng trong lòng rất ấm áp: "Cảm ơn anh, đồng chí Tần, em rất thích món quà này."

Tần Lãng xoa đầu cô, giọng nói rất nhẹ: "Sinh nhật trước kia không thể cùng đón với em, từ nay đến những ngày còn lại của cuộc đời, anh sẽ đón sinh nhật với em."

Miệng thật giống như được nhét một miếng táo, tràn đầy vị ngọt.

Nguyễn Dao gật đầu: "Được."

Lúc đầu Tần Lãng còn tưởng rằng cô sẽ từ chối, không ngờ đến cô lại đồng ý nhanh như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.

Anh tiến lại gần, chăm chú nhìn vào đôi môi đã quyến rũ anh cả một ngày: "Cho nên, anh đã thành công trở thành chính thức?"

Nhìn khuôn mặt đẹp trai càng dựa sát lại của anh, trong mắt thâm thúy mê người, Nguyễn Dao suýt chút nữa bị anh mê hoặc, trước khi môi của anh muốn dán lên, cô vỗ một cái lên mặt anh, đẩy ra: "Con đường cách mạng còn dài, đồng chí Tần còn cần cố gắng."

"..."

Tần Lãng thở dài, sau đó lái xe đến tiệm chụp ảnh, chờ chụp ảnh xong mới lái xe trở về căn cứ.

Bên này ấm áp ngọt ngào, bên kia ở căn cứ Lâu Tuấn Lỗi lê cái thân mệt mỏi, cả người đầy bụi đi bộ trở về từ cánh đồng hoang, mặt bị phơi nắng đến đau rát, hai chân giống như ngâm nước, eo giống như bị gãy mất.

Khảo sát đo lường của ngày hôm nay, thật sự muốn nửa mạng của cậu.

Đi tới phòng ăn, cậu mệt mỏi thiếu chút nữa té xuống đất, những đồng nghiệp khác thấy cậu mệt mỏi như vậy, tốt bụng giúp lấy một tô mì đến cho cậu.

"Kỹ sư Lâu, nghe nói cậu gia nhập hạng mục nghiên cứu của kỹ sư Lãng, chúc mừng cậu."

Mặc dù Lâu Tuấn Lỗi rất mệt mỏi, nhưng nghe nói như vậy cũng nở nụ cười: "Cảm ơn, đây phải cảm ơn Tần Lãng đã đồng ý cho tôi tham gia."

Người kia lại nói: "Quả thật kỹ sư Lãng rất tốt, chẳng qua cậu cũng rất nghĩa khí, hình như hôm nay kỹ sư Lãng đi hẹn hò, một mình cậu lại chạy đến cánh đồng hoang khảo sát số liệu, thật sự cực khổ rồi."

"..."

Lâu Tuấn Lỗi ngây dại, giống như có một tia sét đánh trên đỉnh đầu của cậu.

"Anh nói Tần Lãng xin nghỉ là vì đi hẹn hò?"

"Đúng vậy, cậu không biết sao?"

Vẻ mặt Lâu Tuấn Lỗi đen lại giống như đáy nổi: "Tôi! Không! Biết!!!"

Cậu cho rằng Tần Lãng coi mình là anh em mới để cho cậu gia nhập vào hạng mục nghiên cứu, không ngờ đến lại xem cậu như lao động tay chân.

Tên đàn ông không có tính người, hại cậu cảm động đến mức không ngủ cả một buổi tối hu hu hu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận