Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 103. Liêu muội 7

Chương 103. Liêu muội 7


Thân thích của nhà họ Vương hận không thể làm bộ như không biết hai mẹ con Vương Hữu Quý.

Nhưng sự tình cứ như vậy hết à?

Đương nhiên không rồi.

Nguyễn Dao lại lần nữa vỗ vỗ tay, một hàng nữ đồng chí uy nghiêm bước lên bục sân.

đi lên tới đài.

Trong đám người có Ôn Bảo Châu, Thẩm Văn Thiến, cũng có Hồng Thắng Nam và Lâm Thu Cúc.

Nhìn thấy Lâm Thu Cúc xuất hiện ở trên bục giảng, sự nhát gan của Nguyễn Hưng Quốc một lần nữa kịch liệt co thắt lại, con mắt trừng to giống như trâu bò.

Nguyễn Dao nói: "Trong sách có câu là "Gậy ông đập lưng ông", ý nghĩa của nó chính là dùng biện pháp của người khác đến trừng trị người khác, những người này bắt nạt đàn áp phụ nữ, hôm nay chúng ta liền để bọn hắn nếm thử tư vị bị phụ nữ bắt nạt."

Nói xong một đoàn người Ôn Bảo Châu hành động.

Cô ấy đi đến trước mặt Vương Hữu Quý xì một tiếng khinh miệt: "Cặn bã, khi dễ phụ nữ, súc sinh giống như anh căn bản không xứng làm đàn ông!"

Nói xong sợi đằng trong tay hung hăng quất vào trên đùi Vương Hữu Quý.

Sợi đằng đánh không chết người, nhưng quất lên trên người so với gậy gộc còn đau hơn, Vương Hữu Quý đau đến gào khóc kêu lên, nhưng miệng hắn bị nhét mảnh vải.

Tiếp theo Hồng Thắng Nam đi lên: "Có bản lĩnh anh đi ra chiến trường, anh đi tới biên giới bảo vệ quốc gia, hết lần này tới lần khác anh không có bản lĩnh, thì lại quậy tưng bừng trong nhà, bà đây khinh!”

Nói xong, Hồng Thắng Nam cũng xì một tiếng khinh miệt nhổ nước miếng trên đầu hắn, sợi đằng "bộp bộp bộp" theo đó quất xuống.

Kế tiếp còn có những người khác, mỗi người đi qua trước mặt Vương Hữu Quý mắng hắn một câu, lại hung hăng quất hắn.

Vương Hữu Quý: "..." Gào khóc rất đau.

Mẹ già Vương Hữu Quý: "..." Hu hu quá mất mặt.

Hai mẹ con chung tiếng lòng: Về sau bọn họ còn sống thế nào ở đội sản xuất nữa, mặt già cũng chẳng còn nữa.

Người phía dưới cũng xem ngây người, trong lòng chịu đựng rung động to lớn.

Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Xem ra về sau vẫn nên đừng đánh vợ nữa.

Nguyễn Dao thấy dáng vẻ mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng hết sức hài lòng.

Cô cố ý lựa chọn ngày hôm nay, cũng cố ý lựa chọn trước khi phim được chiếu.

Nếu như xem xong điện ảnh, tâm tư của mọi người đều đang thảo luận phim kịch bản bên trên, mà lại đến lúc đó tập trung tinh thần chạy về nhà, vậy hiệu quả liền sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nhưng hiện tại vì xem phim điện ảnh, mọi người sẽ không rời đi, làm trò ngay trước mặt toàn bộ Công Xã, trước thu thập những tên cặn bã này, như vậy mới có thể làm cho bọn họ nhớ kỹ cả đời!

Chuyện về sau không cần Nguyễn Dao lo nữa.

Cô lấy ra bình nước quân dụng vừa định uống miếng nước thấm giọng, đột nhiên nhìn thấy Lâm Ngọc che miệng chạy ra phía ngoài.

Mí mắt cô giật giật, sau đó cất bước đi theo.

Lâm Ngọc xuyên qua đám người đi vào bên ngoài bụi cỏ lau, vịn một gốc cây nhỏ nôn khan.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân, cô ấy giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn dao đứng ở nơi đó.

"Nguyễn Dao, sao cô lại ở trong này?"

Nguyễn Dao nhìn thấy mặt cô ấy trắng như tờ giấy: "Lâm Ngọc, cái nôn khan này của cô giống như tật xấu từ lâu, ngày mai tôi xin phép với đội trưởng Hồ, cùng nhau đưa cô lên trấn trên.”

Gương mặt Lâm Ngọc càng trắng hơn: "Tôi không đi, tôi hoàn hoàn không sao cả, tôi chỉ ăn nhầm đồ ăn thôi.”

Nguyễn Dao nhìn chằm chằm cô ấy không nói gì.

Từ lần trước thấy được cô ấy nôn khan ở bụi cỏ đã qua hơn nửa tháng, Lâm Ngọc nói cô ấy nhầm vật lạ, nhưng vấn đề nôn khan của cô ấy vẫn luôn không đỡ hơn.

Còn có, từ xe lửa đến bây giờ hơn một tháng, kinh nguyệt của cô ấy vẫn chưa tới.

Lâm Ngọc bị cô nhìn thì thấy chột dạ: "Tôi phải đi về."

Khi cô ấy đi qua bên người, Nguyễn Dao bắt lấy cánh tay của cô ấy, không cho kháng cự nói: "Lâm Ngọc, cô phải đi gặp thầy thuốc."

Lâm Ngọc giãy giụa, mặt bởi vì tức giận đỏ bừng lên: "Tôi có đi khám hay không liên quan gì tới cô? Đừng tưởng rằng cô làm chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ là có thể cái gì cũng quản được, chuyện của tôi không liên quan tới cô!"

Nguyễn Dao mỉm cười: "Ngại quá, tôi sẽ quản tới cùng chuyện này của cô, khỏi cần đợi tới ngày mai, bây giờ chúng ta phải đi tới nhà vệ sinh."

Nói xong Nguyễn Dao lôi kéo tay cô ấy đi về phía nhà vệ sinh, Lâm Ngọc càng giãy giụa ghê gớm hơn.

Nhưng sức lực Nguyễn Dao so với người bình thường lớn hơn, Lâm Ngọc hoàn toàn không giãy giụa nổi.

Cô ấy bị dắt đi lên phía trước, mắt thấy đám người ngay ở phía trước, cô ấy rốt cục nhịn không được sụp đổ.

"Nguyễn Dao, cô thả tôi ra! Tôi không thể đi! Tôi không thể đi!"

Trong lòng Nguyễn Dao đã có đáp án, nhưng vẫn cố hỏi: "Vì sao?"

Lâm Ngọc bụm mặt khóc nấc lên: "Bởi vì tôi mang thai… "
Bạn cần đăng nhập để bình luận