Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 222. Nhưng tôi không muốn xa cô 5

Chương 222. Nhưng tôi không muốn xa cô 5


Trương Tu Vĩ nhìn chằm chằm Nguyễn Dao, thấy cô trực tiếp làm lơ mình mà đi ngang qua, vội vã nói: "Đồng chí Nguyễn, tôi muốn nói chuyện với cô."

Nguyễn Dao biết nếu mình không đồng ý, cậu vẫn sẽ lại đến, vì thế dừng bước, xoay người nhìn cậu: "Đồng chí Trương muốn nói chuyện gì?"

Trương Tu Vĩ mím đôi môi nứt nẻ: "Đồng chí Nguyễn, có thể xin cô bỏ qua cho người nhà tôi không?"

Nguyễn Dao nhướng hàng lông mày thanh tú: "Bỏ qua? Cậu cho rằng bọn họ thành ra như hôm nay là do tôi hại sao?"

Thật là thú vị, kẻ đi làm hại người khác lại trở thành người bị hại.

Trương Tú Vĩ mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Tôi không có ý đó, tôi biết lần này là mẹ và chị cả của tôi có lỗi với cô, tôi thay bọn họ xin lỗi cô, ông nội tôi nói, chỉ cần cô bằng lòng tha thứ cho bọn họ, cô đưa ra điều kiện gì nhà họ Trương chúng tôi đều có thể đồng ý. "

Nguyễn Dao nở nụ cười: "Mẹ và chị cả của cậu không coi ai ra gì, kiêu ngạo, hống hách, khiến mọi chuyện ra nông nỗi như hôm nay đều do họ gieo gió gặt bão, đúng là tôi rất ghét hai người bọn họ, nhưng người tôi khinh thường nhất không phải bọn họ, mà là cậu."

"Cậu trốn sau lưng người nhà cậu, từ nhỏ đến lớn hưởng thụ sự bảo vệ của bọn họ, chỉ cần cậu có mảy may chút trách nhiệm thì cũng sẽ không đi đến cục diện của hôm nay, mẹ và chị cả của cậu là ai, cậu có thể không biết à? Bọn nó muốn nói đến chuyện đính hôn cậu không biết à? Nhưng cậu có từng ngăn cản họ không? Cậu chưa từng, cậu tùy ý để bọn họ đấu tranh anh dũng vì cậu, hưởng thụ mọi lợi ích bọn họ mang đến cho cậu, một khi xảy ra chuyện, chẳng những cậu sẽ không phải chịu ảnh hưởng, còn có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người họ, cậu thật sự là một đứa con, một đứa em tốt!”

Sắc mặt Trương Tú Vĩ lập tức trở nên trắng bệch, cả người như bị sét đánh, ngây người nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao không quan tâm cậu có đau lòng hay là tuyệt vọng không, tiếp tục lạnh lùng tàn nhẫn bổ thêm đao: "Cho dù người nhà cậu là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tôi cũng thấy gai mắt loại đàn ông không có trách nhiệm như cậu, hôm nay tôi nói ngay tại đây, tôi sẽ không hòa giải với các người, con người phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, sau này cậu không cần đến tìm tôi lần nữa! "

Nói xong, cô không hề nhìn Trương Tu Vĩ, xoay người kiên quyết mà đi trong tư thế hiên ngang oai hùng.

Mấy ngày nay cô ở nhà họ Cố cũng không phải là đoạn tuyệt với nhân thế, dù là tòa soạn báo hay giáo sư Cố thì họ đều nói cho cô biết những tin tức mà họ thu thập được.

Trương Tu Vĩ là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ lúc còn bé, quần áo, ăn uống đều có người lo, bên ngoài chịu chút tủi thân thì cả cha mẹ, còn có ba chị gái sẽ cùng đi đòi lại công bằng cho cậu ta.

Khi còn bé còn có thể nói là cậu ta không biết gì, nhưng bây giờ cậu ta đã không còn là một đứa trẻ nữa, cậu ta biết rõ hai người bọn họ cũng không phải người yêu, nhưng khi người nhà cậu ta muốn đính hôn, cậu ta không hề ngăn cản dù chỉ nửa lời.

Nói trắng ra là, cậu ta thật ích kỷ!

Trương Tu Vĩ như người mất hồn, ngơ ngác nhìn bóng lưng Nguyễn Dao, rất lâu sau cũng không di chuyển.

Nguyễn Dao không quan tâm đến cậu ta, trực tiếp trở về công xã.

Chú Lâm gác cổng và chú Chung nhìn thấy cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Phó xưởng trưởng Nguyễn, cháu về rồi à?"

Nguyễn Dao mỉm cười gật đầu: "Đúng ạ, cháu về rồi đây, công việc trong nhà xưởng bề bộn như vậy, cháu không thể không về được."

Nói xong, cô lấy ra hai hộp bánh ngọt từ trong đống đồ mang về, đưa cho mỗi người một hộp.

Chú Lâm và chú Chung liên tục khoát tay: "Sao mà không biết ngượng thế chứ, không cần không cần."

Nguyễn Dao nhét vào tay bọn họ: "Một phần bánh ngọt nhỏ thôi ạ, không đến bao nhiêu tiền, của người thân mua cho cháu ăn, cháu có một mình nên không thể ăn hết nhiều đồ ăn như vậy."

Lúc này chú Lâm và chú Chung mới nhận đồ.

Nguyễn Dao tiếp tục đến văn phòng của thư ký Trần để trả phép: "Thư ký Trần, tôi về rồi, xin lỗi, tôi xin nghỉ nhiều ngày như vậy."

"Về là được rồi, an toàn trở về là được rồi."

Thư ký Trần nhìn cô, tâm tình rất phức tạp.

Ngay từ đầu, ông cũng không xem trọng chuyện Nguyễn Dao đối đầu với nhà họ Trương, dù gì nhà họ Trương ở Taratu là dòng họ nổi tiếng, còn Nguyễn Dao thì là một nữ thanh niên trí thức đến từ thủ đô, đối đầu với bọn họ thì không thể nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá.

Nhưng ông chẳng thể ngờ rằng cô lại mượn sức mạnh của tòa soạn báo, dùng sức của một người để lật đổ nhà họ Trương.

Với vị trí và các mối quan hệ của thư ký Trần, ông cũng không biết chuyện tỉnh ủy và cục thành phố có nhúng tay vào, nên ông tưởng là ảnh hưởng của việc tòa soạn báo đã đưa tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận