Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 402. Kết cục 3

Chương 402. Kết cục 3


Bà nắm tay con gái bước ra ngoài: “Tụi thím... không nhìn thấy gì cả, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục.”

“...”

Nguyễn Dao cảm thấy bản mặt già này của mình đều mất hết rồi, thân thể chợt mềm nhũn liền ngã sang hướng bên cạnh.

Hai tay Tần Lãng vẫn luôn ôm cô, cho dù có người xông vào, tay anh cũng không rời, chỉ là cuối cùng cũng buông môi cô ra.

“Đợi thân thể em khỏe lên rồi, chúng ta lại tiếp tục.”

Hơi thở ấm nóng của Tần Lãng lướt qua cổ cô, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, đáy mắt mang theo tia sáng cùng ý cười dịu dàng.

“...”

Còn tiếp tục, người này thật không biết xấu hổ.

“Đều tại anh!”

Nguyễn Dao được anh đỡ dựa lưng vào gối, đưa tay nhéo vào ngực anh, nhưng vẫn chẳng có tí lực nào, thay vì nhéo, không bằng nói là vuốt ve.

“Ừ, đều tại anh.”

Ý cười trong mắt Tần Lãng càng đậm hơn, thuận theo lời cô mà thừa nhận lỗi lầm của mình như dỗ trẻ con.

Anh rót một cốc nước lạnh, kéo kéo áo khoác trên người, sau đó mới đi ra ngoài để cho hai mẹ con Giang Chương Hoa và Khương Anh đi vào.

Khi Khương Anh bước vào, mặt vẫn còn hơi đỏ, có điều lúc này nói xin lỗi quan trọng hơn.

Cô ấy cúi rạp người với Nguyễn Dao, giọng điệu thành khẩn nói: “Xưởng trưởng, tôi xin lỗi! Đều tại tôi nên cô mới phải chịu khổ như vậy. Cũng may là cô không sao, nếu không cả đời này tôi cũng chẳng thể yên lòng.”

Lúc khó chịu nhất, cô ấy thậm chí còn muốn lấy mạng sống của mình đền cho Nguyễn Dao, vừa rồi khi nghe tin Nguyễn Dao đã được cứu, cô ấy lập tức bật khóc.

Giang Xuân Hoa cũng vô cùng bùi ngùi: “Ừ, cũng may là Dao Dao không xảy ra chuyện, nếu không cả nhà thím đều không thể an tâm được. Hiện tại cháu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Dao vỗ nhè nhẹ vào tay Khương Anh: “Cô không phải cảm thấy có lỗi hay tự trách mình. Trong chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm, do tôi đã quá bất cẩn. Tôi bây giờ ngoại trừ hơi chóng mặt cũng không có vấn đề gì nữa. Hai người đừng lo.”

Khương Anh cảm thấy Nguyễn Dao quả thực quá săn sóc, quá tốt bụng, đã thành như vậy rồi còn an ủi ngược lại cô ấy, cô ấy thầm thề thốt trong lòng sau này sẽ làm việc chăm chỉ hơn, giúp đỡ, giải quyết khó khăn vì xưởng trưởng.

Nói chuyện được một lúc, Nguyễn Dao hỏi lại hỏi về ngày cuối của triển lãm.

“Xưởng trưởng yên tâm, chúng tôi đã dựa theo sự huấn luyện và sắp xếp trước đây của cô, dẫn dắt triển lãm thành công hạ màn. Triển lãm kéo dài năm ngày thu về tổng cộng tổng cộng 300.000 đô la Mỹ, dự toán hơn 670.000 nhân dân tệ, xếp thứ năm về doanh số.”

Hơn sáu trăm nghìn đấy!!

Mặc dù sớm đã biết con số này, nhưng Khương Anh nói ra vẫn cảm thấy vô cùng kích động, hai tay run lên vì phấn khích.

Nguyễn Dao nghe đến con số này, khóe miệng không khỏi cong lên: “Tốt lắm, tuy rằng không phải xếp đầu, nhưng kết quả này đã rất tốt rồi, chúng ta sẽ kiên trì nỗ lực hơn trong năm tới.”

Khương Anh gật mạnh đầu: “Được! Chúng ta năm sau nhất định sẽ làm tốt hơn! Phấn đấu kiếm được nhiều ngoại hối hơn vì quốc gia!”

Mấy ngày tiếp theo Nguyễn Dao đều năm trong bệnh viện, mọi người coi cô như một đứa trẻ yếu đuối mỏng manh mà thương yêu chăm sóc, đặc biệt là Tần Lãng, người gần như ngày đêm không ngơi nghỉ chăm sóc cô.

Qua điều tra sâu hơn, các đồng chí công an xác định Đinh Hạo Văn đã phạm vào một loạt tội danh như bắt cóc, buôn bán phụ nữ và trẻ em, giết người... bị tuyên án tử hình theo quy định của pháp luật. Cha mẹ Đinh Hạo Văn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc lóc không ngừng, còn đi xin cả nhà Đinh Hạo Tư giúp bọn họ cầu tình.

Từ lúc Đinh Hạo Tư biết chuyện Đinh Hạo Văn đã làm với em gái, liền hận không thể chém Đinh Hạo Văn thành tám khúc, càng chưa nói đến việc gã phạm phải tử tội, anh ta làm sao mà đi cầu xin lòng thương xót được.

Các thành viên tổ chức nọ cũng bị trừng trị theo pháp luật, ai bị xử bắn thì xử bắn, người bị bắt đi lao động cải tạo thì đi lao động cải tạo, hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh ban đầu là nạn nhân, nhưng giữa chừng bọn họ lại quay ra nối giáo cho giặc, chủ động giúp Đinh Hạo Văn lừa gạt buôn bán phụ nữ, thân là đồng bọn nên bị tuyên phạt hai mươi năm tù giam.

Nếu hiện tại mà nói, hình phạt này là quá nặng, nhưng trong những năm đó, hình phạt này lại không nặng chút nào, thậm chí bọn họ nên biết ơn vì bản thân không bị xử bắn.

Nhưng Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh sao có thể cam tâm?

Trước khi bị đưa đến trại lao động cải tạo, Vương Phân đã xin quản ngục để được gặp Nguyễn Dao một lần, còn buông lời cay nghiệt, nếu cô không đến thì sau này đừng hối hận.

Nguyễn Dao đang dưỡng bệnh trong bệnh viện, không nhận được bất kỳ lời “đe dọa” nào từ Vương Phân, bởi vì tin tức bà ta nhờ người chuyển qua đã bị Tần Lãng chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận