Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 176. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 4

Chương 176. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 4


Xưởng trưởng Ngô không nghĩ tới Nguyễn Dao tuổi còn trẻ đã thành chủ nhiệm của một xưởng, lập tức sinh lòng bội phục: “Xin chào đồng chí Nguyễn, nếu như cô tiện, chúng ta đi vào văn phòng nói chuyện.”

Khóe môi Nguyễn Dao cong lên: “Xưởng trưởng Ngô, mời.”

“Hai vị nữ đồng chí, mời.”

Xưởng trưởng Ngô ở phía trước dẫn đường.

Ôn Bảo Châu lại bị khiếp sợ lần nữa, xưởng trưởng Ngô này để các cô tiến vào công xưởng à?

Hai người nâng hàng mẫu đi theo xưởng trưởng Ngô vào văn phòng, xưởng trưởng Ngô bảo người ta rót hai chén nước tới, lại lấy một mâm bánh kẹo, chiêu đãi rất chu đáo.

Sau khi ngồi xuống, xưởng trưởng Ngô nói ngay vào điểm chính: “Đồng chí Nguyễn, thật không dám giấu diếm, mấy năm gần đây công xưởng chúng tôi hiệu quả và lợi ích ngày càng sa sút, tôi vẫn luôn tìm kiếm bước đột phá, nhưng bản lĩnh cá nhân tôi có hạn, vẫn mãi không tìm được, đồ đan bằng liễu này của các cô có lẽ chính là bước đột phá của chúng tôi.”

Vừa rồi Lão Diêu bảo vệ cầm mấy cái giỏ tới, ông ấy còn tưởng rằng ông muốn lén lút giới thiệu riêng ai đó vào công xưởng, đang định từ chối, lại nhìn thấy tạo hình độc đáo, cực kỳ đẹp của ba cái giỏ kia.

Lão Diêu đặt giỏ trên bàn ông ấy, nói là hàng mẫu của công xưởng khác cho ông ấy, không hiểu ra sao, cầm lấy giỏ nhìn xuống, lại phát hiện bên trong có một tờ giấy, viết “Chúng tôi có rương đan bằng liễu có thể thay thế cho tủ”.

Chính là câu nói này, đã vô cùng thu hút ánh nhìn của ông ấy, khiến cho ông ấy kích động mà đích thân chạy tới.

Tuy rằng bộ dạng xưởng trưởng Ngô và quản lý Ngô rất giống, hiển nhiên ông ấy thông minh hơn quản lý Ngô.

Nguyễn Dao đem vải dầu xốc lên, cùng Ôn Bảo Châu cùng nhau nâng thùng lên đặt lên trên bàn: “Xưởng trưởng Ngô mời xem, đây chính là rương đan bằng liễu tôi nói ở trên tờ giấy.”

Nguyễn Dao chỉ vào một cái rương lớn nhất bên ngoài, giới thiệu nói: “Chiếc rương này chiều dài, chiều rộng và chiều cao lần lượt là 100 centimet, 80 centimet cùng 60 centimet, thể tích là 0.48 mét khối, có thể chứa ba mươi bộ quần áo mùa hè, mười cái áo bông và hai chiếc chăn bông, sức chứa đồ không hề thua gì tủ quần, lại rẻ, tiền dùng để chế tạo một cái tủ quần áo có thể mua sáu bảy cái rương như vậy, trong nhà mỗi người một cái, có thể đặt ở phòng khác nhau.”

Thời đại này chế tạo tủ quần áo không dễ dàng, trong gia đình thông thường cũng chỉ có một tủ quần áo, quần áo già trẻ trong nhà đều để chung một chỗ, hết sức bất tiện.

Cái rương lại giải quyết vấn đề này, nếu nói khuyết điểm, đó chính là độ bền không bằng tủ quần áo, nhưng mà nó rẻ lại đẹp, là sản phẩm mới xuất hiện, khẳng định sẽ khiến nhiều người thích hơn.

Ánh mắt xưởng trưởng Ngô thoáng chốc liền sáng lên: “Đồng chí Nguyễn, tôi có thể mở ra xem bên trong một chút không?”

“Đương nhiên.”

Xưởng trưởng Ngô đi tới mở rương ra, sau đó lại giật mình.

Chỉ thấy ở bên trong chứa một cái rương nhỏ hơn cái bên ngoài một chút, kiểu dáng tương tự, nhưng hoa văn của phía trên và màu sắc thì không giống, lại mở ra, vẫn còn có!

Xưởng trưởng Ngô kích động mở ra liên tiếp ba cái, thấy được những vật phẩm nhỏ khác ở bên trong, có mâm trái cây, rương đựng đồ cùng nhiều loại giỏ.

Mỗi mỗi hàng mẫu đều có kiểu dáng cực kỳ đặc biệt dễ nhìn, xúc cảm bóng loáng, không có châm vào tay, có thể thấy tâm tư đã bỏ ra trong quá trình chế tạo.

Công xưởng nhà bọn họ được thành lập trước khi dựng nước, sau đó lại kết hợp kinh doanh công tư với nhà nước, trước kia khi phát đạt, gần như mỗi nhà mỗi hộ đều có đồ gỗ sản xuất của Đông Thăng, chính là từ khi quốc gia trồng cây cấm phá rừng tới nay, chuyện làm ăn bị rút đi rất nhiều, vật liệu gỗ trở thành cái vấn đề lớn nhất.

Bởi vì vật liệu thưa thớt, dẫn đến giá cả đồ gỗ tăng lên, đương nhiên dân chúng không nỡ mua, chuyện làm ăn cũng càng kém đi, điều này đã tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính khép kín.

Nếu còn tiếp tục như vậy, khẳng định công xưởng sẽ không tiếp tục chống đỡ được, hai năm này ông ấy sầu đến nỗi tóc đều rụng sạch.

Nhưng bây giờ cơ hội tới rồi!

Nếu như có thể hợp tác được với xưởng thủ công mỹ nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyên, nói không chừng công xưởng có thể chết đi sống lại, trở lại như xưa.

Nghĩ đến cái này, ông ấy khống chế lại nội tâm đang sục sôi: “Chủ nhiệm Nguyễn, sản phẩm của các cô tôi đã xem qua, đúng thật là cực kỳ mới mẻ độc đáo và đẹp, chất lượng cũng rất tốt, cũng không biết công xưởng các cô muốn hợp tác với chúng tôi như thế nào?”

Theo ý nghĩ của ông ấy, tốt nhất là đối phương có thể bán phương pháp đan cho công xưởng bọn họ, nhưng mà trong lòng ông ấy rõ ràng đây là điều không thể, dù sao đây là phương pháp bí truyền của nhà xưởng họ, nếu bán đi, công xưởng bọn họ cũng không cần sinh tồn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận