Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 188. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 4

Chương 188. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 4


Sau cuộc chiến ở Taratu, bộ đường sắt của huyện An Nhĩ Tát đã trở thành bộ phận được ưa chuộng nhất của tỉnh và thành phố, với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng bộ đường sắt, trước đây có bao nhiêu người coi thường anh ta thì bây giờ lại có bấy nhiêu người muốn nịnh nọt anh ta.

Chẳng qua anh ta còn chưa thỏa mãn lắm, phó chủ nhiệm chỉ có thể coi là chức vụ lớn thứ tư trong bộ đường sắt, vẫn chưa có thực quyền trong bộ, nếu có thể lên trên một chút vậy thì tốt rồi.

Trương Tiếu Thúy nhếch bờ môi dày cười nói: “Em có cách để gặp cố giáo sư.”

Vạn Hoằng Phương cười nhìn cô ta một cái: “Đừng có mạnh miệng, em thì có thể có cách gì, chẳng lẽ em muốn thông qua nhà mẹ đẻ em à?”

Nhà mẹ dẻ và anh em của ba mẹ Trương Tiếu Thúy đều làm việc trong các đơn vị chính phủ ở Taratu, nhưng có năng lực hơn nữa thì cũng là ở trấn trên, làm sao quản được chuyện của huyện thành?

Huống chi mấy đứa con trai của giáo sư Cố đều rất có bản lĩnh, ai dám tùy tiện lấy quyền thế đi bức bách bà?

Trương Tiếu Thúy: “Anh có thấy cô gái vừa rồi ôm giáo sư Cố không? Cô ấy tên là Nguyễn Dao, là cán bộ của một tiểu đội sản xuất ở công xã Thiết Nhân, trước đó còn vì bắt được gián điệp mà được đánh giá là 'phần tử tiên tiến yêu nước, dám làm việc nghĩa'.”

Vạn Hoằng Phương sửng sốt: “Em nói anh mới nhớ, bảo sao vừa nãy thấy quen mắt như vậy, thì ra là nữ thanh niên tri thức kia, em biết cô ấy sao?”

Trương Tiếu Thúy đắc ý cười: “Đâu chỉ là quen biết, em trai Tu Vĩ của em phải lòng thanh niên tri thức này. Trước đây em đã muốn tìm cô ấy nói chuyện, để cô ấy tính chuyện yêu đương với em trai em, bây giờ xem ra, em cảm thấy cũng không cần tính chuyện yêu đương nữa, có thể cho bọn họ trực tiếp đính hôn luôn.”

Lúc trước cô ta cảm thấy Nguyễn Dao là một phần tử tiên tiến, miễn cưỡng đủ tư cách để làm đối tượng của em trai mình, về phần sau này có thể thành hay không thì nói sau, nhưng không ngờ cô ấy lại còn quen biết giáo sư Cố.

Con trai và cháu trai của giáo sư Cố đều là lãnh đạo và nhân tài của bộ phận quan trọng, nếu có thể kết thân với giáo sư Cố, vị trí của ông Vạn nhà cô ta chắc chắn có thể đi lên.

Vạn Hoằng Phương nhíu mày: “Nhưng cô ấy có thể đồng ý không?”

Trương Tiếu Thúy cười: “Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của một đội sản xuất nhỏ, có thể gả cho nhà họ Trương chúng ta là phúc khí của cô ấy, anh chờ đi, nhất định em sẽ giúp anh giải quyết chuyện này.”

Vạn Hoằng Phương cười lộ ra một hàm răng vàng, nhéo nhéo tay cô ta: “Em đúng là người vợ tốt của anh.”

Trương Tiếu Thúy liếc mắt nhìn anh ta: “Đang ở bên ngoài, đừng có làm loạn, bây giờ anh đưa em đến cửa hàng bách hóa, em đi mua vài sính lễ đính hôn.”

Vạn Hoằng Phương thích tính cách hùng hổ của vợ anh ta, cười một tiếng, lái xe đi đến cửa hàng bách hóa.

Nguyễn Dao không biết mình bị người ta theo dõi, càng không biết dưới tình huống không biết gì, cô đã bị người ta quyết định hôn sự.

Hai nữ đồng chí mang theo ba nghìn tệ đi xe không an toàn, cho nên tối hôm qua Tần Lãng liền gọi điện thoại về căn cứ dầu mỏ, lúc này đang lái xe Jeep đưa hai người Nguyễn Dao về công xã.

Nguyễn Dao: “Để chúng tôi xuống đây đi, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về.”

Vẫn còn cách công xã một đoạn, nhưng chiếc xe Jeep quá nổi bật, cô không muốn chút nữa bị người ta vây xem như con khỉ.

Ôn Bảo Châu cũng nói lời cảm ơn theo.

“Két…” một tiếng.

Chiếc xe Jeep dừng lại bên đường.

Nguyễn Dao đẩy cửa ra đang muốn nhảy xuống thì nghe thấy giọng nói lười biếng của Tần Lãng truyền tới: “Đừng quên chuyện cô đồng ý với tôi.”

Nguyễn Dao còn tưởng rằng anh định nói cái gì, trợn trắng mắt: “Yên tâm, không thiếu của anh đâu, đi đây.”

Tần Lãng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ gương chiếu hậu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Chờ Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu xuống xe, Lâu Tuấn Lỗi mới mở miệng hỏi: “Đồng chí Nguyễn đã đáp ứng anh cái gì vậy?”

Khóe miệng Tần Lãng nhếch lên: “Gửi cho tôi thịt lợn khô và bánh quy.”

Trải qua hai ngày chung sống, Lâu Tuấn Lỗi đã xác định hai người bọn họ không phải người yêu, nhưng cậu luôn cảm thấy Tần Lãng đối xử với Nguyễn Dao không giống với các nữ đồng chí khác.

Nhưng Tần Lãng không muốn thừa nhận là có.

Chỉ bây giờ để mấy cái này sang một bên đi, ăn là quan trọng nhất.

Cậu mỉm cười nịnh nọt: “Lãng à, dựa vào giao tình của chúng ta, sau này chia cho em một ít nha.”

Tần Lãng cảm thấy cay mắt, dời ánh mắt đi: “Giữa chúng ta có giao tình gì? Muốn ăn thì tự mình đi mua.”

Lâu Tuấn Lỗi kinh hãi: “…”

Vì chút đồ ăn, ngay cả bạn bè cũng không nhận!

Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy?!

Tần Lãng nhìn bóng dáng Nguyễn Dao đi vào công xã, lúc này mới quay đầu rời đi.

Nguyễn Dao đi vào văn phòng Liên đoàn Phụ nữ, đặt túi hành lý đựng tiền vào bàn chủ nhiệm Hồ: “Chủ nhiệm Hồ, tôi đã lấy được đơn hàng mười nghìn tệ, đây là ba nghìn tệ tiền đặt cọc.”

“!!!”

Đất trời dậy sóng.

Lời vừa nói ra toàn bộ văn phòng lập tức nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận