Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 270. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 3

Chương 270. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 3


Trước đó bí thư Trần cũng bị bắt giam ở cục công an, nhưng sau đó lại bị ủy viên kỹ luật và người giám sát mang đi điều tra, cho nên cô không biết ông được thả ra lúc nào.

Ôn Bảo Châu: “Mới về chưa được một tiếng.”

Cô ấy vừa nói xong, giọng nói của bí thư Trần đã truyền đến từ phía sau: “Đồng chí Nguyễn, cô được thả rồi? Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.”

Nguyễn Dao xoay người lại, thấy bộ bộ dạng của bí thư Trần thì sợ hết hồn: “Bí thư Trần, ông không sao chứ?”

Chẳng qua mới chỉ bị nhốt mấy ngày, bộ dáng của bí thư Trần đã tiều tụy rất nhiều, hơn nữa tóc bạc còn nhiều hơn lúc trước, cả người ước chừng già hơn năm tuổi.

Bí thư Trần khoát tay nói: “Tôi không sao, mấy cô không cần lo lắng.”

Thật ra vào lúc này suy nghĩ chân chính của bí thư Trần là: Sao có thể không sao được chứ? Ông bị dọa sợ thiếu chút nữa phác tác bệnh tim rồi!

Ông làm cán bộ cả đời, mặc dù không có tiền đồ rộng mở, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ông bị bắt lại, lần đầu tiên bị điều tra, ông thiếu chút nữa cho rằng mình không ra được, cũng đã nghĩ xong lời trăng trối rồi.

Nguyễn Dao: “Chuyện của công xưởng, ngày mai tôi muốn đi...”

Cô còn chưa nói xong, đã bị bí thư Trần ngắt lời: “Đồng chí Nguyễn, chuyện của công xưởng đến đây chấm dứt thôi.”

Nguyễn Dao giật mình, Ôn Bảo Châu cũng giật mình.

“Bí thư Trần, lời này của ông là có ý gì, đến đây chấm dứt là sau này không mở công xưởng nữa sao?”

Bí thư Trần gật đầu: “Có câu nói một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trải qua chuyện lần này, tôi thật sự sợ rồi, chúng ta một lòng lo nghĩ vì xã viên, nhưng tiếc rằng...”

Ông không nói câu nói kế tiếp, nhưng người ở chỗ này lòng như gương sáng, cũng hết sức rõ ràng.

Nguyễn Dao biết sự lo lắng và khó xử của bí thư Trần, chỉ là cô không cam lòng cứ từ bỏ như vậy: “Bí thư Trần, lần này là có người cố ý hãm hại chúng ta, chúng ta đóng cửa công xưởng, đây không phải là như ý của bọn họ rồi sao?”

Bí thư Trần thở dài: “Chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, lần này chúng ta được thả ra không có bị gì cả, nhưng lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao? Tuổi tác của tôi không còn nhỏ nữa, quả thật không muốn mỗi ngày đều sống trong lo lắng sợ hãi, tôi cứ dựa theo chỉ tiêu phía trên mà làm xong bổn phận của mình, còn về những chuyện khác, coi như thôi đi.”

Trong lòng Nguyễn Dao không phục lắm, nhưng thấy bí thư Trần đã quyết định như vậy, cũng không lên tiếng nữa.

Chờ sau khi bí thư Trần rời đi, Ôn Bảo Châu lo lắng mở miệng hỏi: “Nguyễn Dao, công xưởng chúng ta cứ kết thúc như vậy sao?”

Lần đầu tiên Nguyễn Dao cảm thấy bất lực, cười khổ một tiếng: “Nếu bí thư Trần không muốn mở công xưởng nữa, vậy chúng ta cũng chỉ có thể xong đời.”

Từ thanh niên tri thức trong đội sản xuất đến trợ lý trong Liên đoàn Phụ nữ rồi vào làm việc ở công xưởng, mỗi bước đi đều không dễ dàng, cô thật sự không muốn từ bỏ tâm huyết của mình, nhưng cô cũng hiểu suy nghĩ của bí thư Trần.

Hơn nữa chưa tới ba tháng thì đã đến mười năm kia, cô có thể bảo đảm mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong mười năm kia sao?

Đó là mười năm hết sức hỗn loạn, cho nên mới đặc biệt nhấn mạnh mười năm đó, dù cho cô có sách lược vẹn toàn, cô cũng không dám bảo đảm bất cứ chuyện gì.

Sau khi đi vào Tần Lãng vẫn không lên tiếng, nhìn đôi môi mím chặt của cô, đáy lòng của anh giống như bị người nào đó xé một cái.

Có chút đau.

Công xưởng bị đóng cửa, ở công xưởng Nguyễn Dao cũng không có chuyện gì làm, vì vậy ngồi xe Tần Lãng trở về đội sản xuất.

Người của đội sản xuất đều nghe được chuyện Nguyễn Dao bị bắt, vào lúc này thấy cô trở về, đều vây quanh cô hỏi rất nhiều vấn đề.

Nguyễn Dao rất có kiên nhẫn giải thích với mọi người, bao gồm chuyện sau này công xưởng sẽ không mở cửa làm việc nữa.

Mọi người nghe được tin tức này, đều khiếp sợ.

“Tại sao không không thể hoạt động được? Phó trưởng xưởng Nguyễn, vậy sau này chúng ta còn mở công xưởng khác không?”

“Tôi nghe nói công xưởng bị đóng cửa, nhưng bây giờ bí thư Trần và phó trưởng xưởng Nguyễn cũng đã được thả ra, công xưởng còn chưa mở cửa sao?”

“Mọi người vất vả lắm mới kiếm được ít tiền, rốt cuộc là ai gây khó dễ chúng ta!”

“Các người đã kiếm không ít rồi, chúng tôi mới gọi là thảm này, còn chưa kịp vào làm ở công xưởng thì đã bị đóng cửa rồi.”

Nghĩ đến sau này không thể kiếm tiền được nữa, trong lòng mọi người đều hết sức khó chịu.

Nguyễn Dao không nói chuyện của thư ký Chu, cũng không phân tích cục diện chính trị với bọn họ, chỉ nói cấp trên không cho mở công xưởng, sau đó rời đi.

Bọn họ biết càng ít càng an toàn, tránh sau này bọn họ nói bậy bị người ta bắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận