Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 371. Thật là nhớ cô 4

Chương 371. Thật là nhớ cô 4


Hai anh em nhà họ Đinh không nói lại mọi người, không thể làm khác hơn là từ bỏ, sau đó dẫn mọi người đến xem mái hiên, lại đi dạo một vòng Sa Diện, vào lúc này Sa Diện còn chưa có khách sạn Thiên Nga Trắng, phải đến thập niên tám mươi nơi này mới thành lập khách sạn năm sao đầu tiên của cả nước.

*Mái hiên: Là kiến trúc đặc sắc của Quảng Đông, tầng một dùng để ở, tầng hai dùng kinh doanh.

*Sa Diện là hòn đảo bãi cát nằm ở Lệ Loan Quảng Đông.

Đi dạo đoạn đường này một chút, đám người Nguyễn Dao nếm được rất nhiều đặc sản của Dương Thành, có cháo tam thất, song bì nãi, cơm cuộn, tất nhiên không thể thiếu gà luộc.

Đời sau trên mạng lưu truyền, không có con gà nào có thể sống sót đi ra khỏi Quảng Đông, ngoài gà luộc, còn có gà bột gừng, gà chao dầu, gà hấp muối, gà khiếu hoa, gà mỡ hành, các loại cách làm, mùi vị đều hết sức tươi ngon.

Đoàn người Giang Xuân Hoa mở rộng tầm mắt, bụng cũng tròn vo, khen không dứt miệng đối với các loại món ăn.

Lúc đầu Nguyễn Dao muốn đến Dương Thành mua đồ làm quà sinh nhật cho Tần Lãng, nhưng vật chất ở niên đại này quá thiếu thốn, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Đồ có trong cửa hàng bách hóa tổng hợp, cũng có thể mua được ở bên Taratu, vì vậy đi dạo một vòng, cô không mua được gì cả.

Đinh Hạo Tư vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Dao, nhìn cô đi lượn quanh hai vòng ở tủ bày hàng, trên mặt đầy vẻ thất vọng, vội vàng chạy đến hỏi: “Đồng chí Nguyễn, cô muốn gì đồ gì? Không tìm được sao?"

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ tùy tiện nhìn thử thôi."

Đinh Hạo Tư nghĩ nghĩ, chỉ hàng hiên lầu hai: “Lầu hai có quầy hàng bán đồ nhập khẩu, có không ít đồ mà trong nước không có, nếu không tôi dẫn đồng chí Nguyễn qua đó nhìn một chút."

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút gật đầu: “Cũng được, vậy thì đi xem một chút."

Thấy Nguyễn Dao đồng ý với mình, lập tức ánh mắt Đinh Hạo Tư sáng lên: "Ừ, đi bên này, trên người tôi có hai phiếu ngoại hối, nếu như đồng chí Nguyễn cần, cứ việc cầm lấy dùng."

Anh ta vừa nói vừa móc phiếu ngoại hối ra, chuẩn bị đưa cho Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không cần, tôi có, cảm ơn anh, đồng chí Đinh."

Đinh Hạo Tư không ngờ đến Nguyễn Dao lại có phiếu ngoại hối, chẳng qua anh ta cũng không nghĩ nhiều, cho là họ hàng bạn tốt của cô cho cô.

Hai người đi lên lầu hai, Nguyễn Dao nhìn một cái, thật đúng là thấy được một món đồ mình thích--- radio.

Lúc này trong nước cũng có radio, chỉ là kỹ thuật hạn chế, chỉ có thể bắt được mấy kênh có hạn, lầu làm việc cũng có radio, nhưng có lúc đám người Tần Lãng muốn nghe được nhiều kênh hơn, nhưng lại không có cách nào.

Radio trên quầy bán này là nhập khẩu từ Thụy Sĩ, có thể bắt được mười mấy kênh hơn trong nước, Nguyễn Dao nhìn một cái đã muốn mua: "Radio này bao nhiêu tiền?"

Nhân viên phục vụ nghe không hiểu tiếng phổ thông, ngơ ngác nhìn Nguyễn Dao.

Đinh Hạo Tư vội vàng giúp đỡ phiên dịch, sau đó nói với Nguyễn Dao: "Radio này có giá hai trăm mười hai tệ, bởi vì là nhập khẩu từ Thụy Sĩ, cho nên giá cả đắt hơn radio trong nước."

Lúc này radio trong nước có giá khoảng một trăm tệ, người bình thường cũng mua không nổi, thuộc về sản phẩm xa xỉ, giá cả đồ nhập khẩu đắt hơn một chút cũng là chuyện dễ hiểu.

Đinh Hạo Tư thấy Nguyễn Dao không lên tiếng, cho là cô không đủ tiền: "Có phải đồng chí Nguyễn không mang theo đủ tiền không, nếu như không đủ, tôi có thể cho cô mượn trước."

Thật ra anh ta càng muốn nói có thể trực tiếp mua cho Nguyễn Dao, nhưng hai người vừa mới quen biết, anh ta lo lắng như vậy sẽ hù đến cô.

Ai ngờ Nguyễn Dao lắc đầu một cái, lấy ra một cục tiền, sau đó đếm ra hai mươi mốt tờ đại đoàn kết, lại thêm hai tờ một tệ, sau đó phiếu ngoại hối rồi đưa cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhận lấy tiền, đếm hai lần, sau đó lấy radio đưa cho Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao cầm radio, nghĩ đến bộ dạng vui vẻ khi nhận quà của Tần Lãng, không nhịn được mỉm cười.

Mua đồ cho người mình thích, loại cảm giác này thật tốt.

Ở một bên Đinh Hạo Tư thấy nụ cười của Nguyễn Dao thì ngẩn ra, không dời mắt được, tim đập như sấm, cảm thấy trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Giang Xuân Hoa đi lên từ cầu thang, liếc mắt thấy dáng vẻ Đinh Hạo Tư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Nguyễn Dao, lại nhíu mày.

Giang Xuân Hoa rất quý mến hai người Nguyễn Dao và Tần Lãng, hơn nữa Tần Lãng còn là học trò và cấp dưới đắc ý của chuyển thành chính thức bà ấy, tất nhiên bà ấy càng hy vọng Nguyễn Dao và Tần Lãng có thể ở bên nhau.

Vì vậy thấy bộ dạng này của Đinh Tư Hạo, trong lòng bà ấy không khỏi báo động mãnh liệt, tằng hắng một cái đi đến: "Dao Dao, cháu mua gì vậy?"

Lúc này Nguyễn Dao đang xem khăn choàng cổ lông dê ở quầy bên cạnh, trước kia Tần Lãng có mua cho cô một cái, cô cũng muốn mua cho anh một cái.

Nghe được câu hỏi của Giang Xuân Hoa, lúc này cô mới xoay người lại: "Thím Xuân Hoa, cháu mua một cái máy radio."
Bạn cần đăng nhập để bình luận