Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 367. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 3

Chương 367. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 3


Hơn nữa Dương Thành không có phòng tắm, đến lúc đó cả người đầy mùi thối đến tham gia hội chờ, nói không chừng mùi thối đó còn xông vào lỗ mũi của người nước ngoài nữa.

Nguyễn Dao làm bộ bàn bạc một chút với bí thư Trịnh, mới miễn cưỡng gật đầu một cái: “Nếu quản lý Hoàng đã có thành ý như vậy, thịnh tình khó từ chối, vậy chúng tôi không thể làm khác hơn là ở lại."

Sau khi quản lý Hoàng nghe xong lời phiên dịch, khóe miệng run rẩy mấy cái, nhưng ông ta cũng không dám nói gì, nếu không thật sự bị tố cáo, ông ta làm quản lý sẽ là người đầu tiên gặp họa.

Thật quá xui xẻo, nhờ hội chợ Quảng Châu mới kiếm được tiền, lại gặp phải đoàn người như vậy.

Trên mặt hai anh em Đinh Văn Tĩnh và Đinh Hạo Tư tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, không ngờ Nguyễn Dao chỉ nói vài câu đã làm cho giá cả giảm đi một nửa, thật quá lợi hại.

Nhất là Đinh Hạo Tư, ánh mắt nhìn Nguyễn Dao còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời đêm.

Giang Xuân Hoa chú ý đến ánh mắt của Đinh Hạo Tư, nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Vì vậy đoàn người lại trở về nhà khách, lấy ra giấy chứng nhận ra vào làm thủ tục vào ở.

Đúng lúc đến giờ cơm, sau khi mang đồ để vào phòng, bọn họ liền đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Dưới sự giới thiệu của hai anh em Đinh Hạo Tư và Đinh Văn Tĩnh, đoàn người đi tới một tiệm cơm nhà nước, mỗi người gọi một phần cơm niêu đất sét.

Nguyễn Dao gọi một phần cơm niêu nấm hương nấu với gà.

Nghe nói lúc nấu cơm, sẽ quét một tầng mỡ heo lên cơm sau đó dùng lửa nhỏ nấu chính, vì vậy cơm nấu xong sẽ có mùi thơm của mỡ heo, răng môi sẽ lưu lại hương thơm, thịt gà cũng được nấu rất ngon, lại hấp thụ được tinh hoa của nấm hương, ăn một miếng, thật sự rất ngon.

Những người khác thì gọi cơm niêu lạp xưởng, cũng có người gọi cơm niêu gà cắt miếng, chao nấu với sườn, ai ai cũng khen ngon không dứt miệng, cơm cháy dưới đáy nồi cũng bị ăn sạch toàn bộ, vừa thơm vừa giòn, thêm một chén canh gà mái, quả thật quá thỏa mãn.

Đinh Hạo Tư muốn tranh trả tiền nhưng bí thư Trịnh không cho anh ta cơ hội, hơn nữa Nguyễn Dao cũng kiên trì không để cho bọn họ mời, hai anh em không lấy được cơ hội mời khách, trong lòng vẫn luôn áy náy.

Chờ đến khi về nhà, Đinh Văn Tĩnh lại sống động kể lại chuyện Nguyễn Dao cứu mình cho cả nhà, mẹ Đinh ôm con gái khóc sướt mướt, những người khác trong nhà họ Đinh cũng dồn dập xúc động.

"Lần này em gái có thể trở về an toàn, cũng may có đồng chí Nguyễn." Đinh Hạo Tư suy nghĩ một chút nói, "Lần này đám người của đồng chí Nguyễn tới để tham gia hội chợ Quảng Châu, phải đi bộ nửa giờ mới đến phòng triển lãm, vừa không có xe buýt đi qua, con có thể mượn xe trong công xưởng của cậu để mỗi ngày đưa đón bọn họ đi được không?"

Cha Đinh gật đầu: "Đây là chuyện đúng, vậy để cha đi nói với cậu các con một tiếng."

Đinh Hạo Tư nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở nói: “Cha, con đi với cha."

Mẹ Đinh: "Ngoài trừ việc đưa đón ra, chúng ta còn phải mới đồng chí Nguyễn và đồng nghiệp của cô ấy đến ăn cơm, đồng chí Nguyễn chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đinh chúng ta, chúng ta không thể chiêu đãi cô ấy chậm trễ được."

Đinh Văn Tĩnh ôm tay mẹ Đinh: “Mẹ ơi, hai ngày nay con không thể ở bên cạnh mẹ rồi, con muốn làm người dẫn đường cho đồng chí Nguyễn, dẫn bọn họ đi dạo một vòng Dương Thành của chúng ta."

Mặc dù mẹ Đinh rất muốn ở bên cạnh con gái, nhưng tương lai còn dài: “Còn làm vậy là đúng, lúc đi con mang ít tiền theo, thấy bọn họ muốn mua đồ, con giúp trả tiền một chút, nếu bọn họ không cho, vậy con nhớ kỹ đồ đó, trở về chúng ta sẽ mua thêm một phần tặng cho họ."

Đinh Văn Tĩnh ghi nhớ từng cái, luôn miệng đồng ý.

Đến buổi tối, Đinh Hạo Tư và cha Đinh trở về từ bên ngoài, còn mang về một tin tức.

"Cậu đã đồng ý cho chúng ta dùng xe gửi trong công xưởng, lúc đó con sẽ làm tài xế mỗi ngày đi đón mấy người đồng chí Nguyễn."

Đinh Văn Tĩnh sửng sốt một chút: “Anh ba, anh học lái xe lúc nào vậy?"

"Đầu năm đã học được rồi."

Đinh Hạo Tư nói, vừa nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều có thể gặp được Nguyễn Dao, không nhịn được mỉm cười.

Đinh Văn Tĩnh nói: “Đến lúc đó em và anh cùng đi đón bọn họ.”

Đinh Hạo Tư không chút suy nghĩ nói: "Không được, không đủ chỗ ngồi.”

Đinh Văn Tĩnh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là thôi: “Thật đáng tiếc, em rất thích đồng chí Nguyễn, còn muốn có nhiều thời gian tiếp xúc với cô ấy."

Đinh Hạo Tư nhìn bộ dạng thất vọng của em gái, trong lòng có chút áy náy, nhưng nếu Đinh Văn Tĩnh ở đó, gần như anh ta không có cơ hội mở miệng, chứ đừng nhắc đến chuyện nói chuyện với Nguyễn Dao.

Nghĩ đến đây, anh ta không chút do dự vứt sự áy náy này ra sau đầu.

Đồng thời lúc này, ở căn cứ dầu hỏa xa xôi, Tần Lãng nhận được một cuộc điện thoại từ một người ở thủ đô.

"Mười mấy ngày trước hai mẹ con nhà họ Nguyễn đã rời khỏi thủ đô, nghe nói hai người họ đến Quảng Đông."

Lúc này Tần Lãng nhíu mày lại: "Hai mẹ con kia đến Quảng Đông làm gì? Theo tôi biết, nhà họ Nguyễn không có họ hàng hay bạn tốt nào ở Quảng Đông cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận