Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 292. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 4

Chương 292. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 4


#Share_by_CandyFamily

#t.me/tutiengioi


Nghĩ đến chuyện này, anh lại nhìn vào trong nhà một cái, càng cười tươi hơn.

Anh chuẩn bị chờ sau khi lấy được danh hiệu kỹ sư cấp cao lại tỏ tình với cô.

Rất nhanh đến ngày hôm sau.

Mặc dù mọi người đều rất tò mò, nhưng nên làm việc thì làm việc, xuống ruộng thì xuống ruộng, đi học thì đi học, cho nên không ai đến vây xem.

Bởi vì bên kia số người của Sa Y Nhiên nhiều hơn, tất nhiên phòng họp trên lầu làm việc ưu tiên cho cô ấy, Nguyễn Dao chỉ có thể dạy học lộ thiên ở bên ngoài lầu làm việc.

Cao Tiểu Mẫn giận dữ bất bình: “Dựa vào đâu chứ, đưa phòng họp cho cô ấy, chẳng lẽ chúng ta ít người là không được xem trọng sao?”

Nguyễn Dao vỗ vai cô ấy một cái: “Không có chuyện gì, ở bên ngoài cũng rất tốt, chúng ta bắt đầu giờ học đi.”

Có vài người thấy học ở bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút hối hận trước đó không chọn học chỗ Sa Y Nhiên.

Nguyễn Dao thấy được, cũng không tức giận, không vội nói: “Trước khi vào học, tôi muốn dạy mọi người một cách ghi nhớ, cách này được gọi là cung điện ký ức.”

Có người giơ tay nói: “Đồng chí Nguyễn, tại sao không lập tức dạy chúng tôi học, chúng tôi chỉ có mười ngày, nếu không dạy thì sẽ không kịp.”

Lời này vừa nói ra, lập tức được những người khác phụ họa.

Nguyễn Dao nghiêm túc nói: “Cũng bởi vì thời gian vội vàng, cho nên tôi mới dạy cho mọi người phương pháp ghi nhớ.”

Kiến thức chuyên nghiệp rất khô khan phức tạp, trong thời gian ngắn rất khó tiếp nhận, nếu như dựa vào việc cứng rắn ghi nhớ, đến lúc đó tuyển chọn kỹ năng, chưa chắc mấy người này có thể phản ứng nhanh chóng, cho nên cô mới muốn dạy cho mấy người này cung điện ký ức.

Thấy Nguyễn Dao nói nghiêm túc như vậy, trong lòng mọi người có nghi ngờ cũng không tiếp tục mở miệng nói nữa.

“Chắc hẳn mọi người rất quen thuộc với phòng ăn của căn cứ? Bây giờ nhắm mắt lại, tưởng tượng lại hình dạng của toàn bộ phòng ăn, sau đó nhớ lại thử phòng ăn tổng cộng chia làm mấy khu?”

Có người rất nhanh đã trả lời: “Năm khu.”

“Đúng vậy, chính là năm khu, bây giờ các người mang năm loại đồ vào mỗi khu, ví dụ như khu một để mười cái bàn, thẻ thức ăn và thùng rác, mọi người phải nhớ kỹ những thứ này, tiếp theo mọi người cần đặt hạt trí nhớ lên những thứ này.”

Nguyễn Dao kết hợp tình huống trong căn cứ để dạy cho mọi người cung điện ký ức, tất nhiên cô dạy là cơ sở nhất, đơn giản nhất, dù sao cho đến bây giờ mấy người này vẫn chưa tiếp xúc qua, nếu như nói sâu xa, chưa chắc mấy người này có thể tiếp nhận được.

Một buổi sáng, Nguyễn Dao đều luyện tập cách ghi nhớ cung điện ký ức với mọi người, cũng liên hệ vận dụng vào thực tế.

Buổi trưa lúc ăn cơm, người của hai đội ngũ tụm lại trao đổi một chút.

Người của đội Sa Y Nhiên đều nói Sa Y Nhiên dạy rất nhiều, chỉ là các cô nghe không hiểu lắm.

“Sa Y Nhiên nói một chữ thì tôi hiểu, nhưng dính chung một chỗ thì tôi lại không hiểu.”

“Tôi cũng vậy, cảm giác giống như nghe sách trời vậy, bây giờ tôi lo lắng, nếu vẫn luôn nghe không hiểu thì làm thế nào?”

Nghe nói như vậy, người của đội Nguyễn Dao than thở: “Nghe không hiểu còn hơn ở chỗ chúng tôi không dạy chữ nào!”

Người nói ra lời này chính là người đã phản bác Nguyễn Dao lúc trước, Lâm Tú Mai.

Người của đội Sa Y Nhiên nghe vậy, đều sửng sốt.

“Cái gì? Tại sao lại không dạy chữ nào?”

“Đúng vậy, đây là xảy ra chuyện gì? Thời gian tổng cộng chỉ có mười ngày, thời gian vội vã như vậy, nếu không dạy thì sao kịp được?”

Lâm Tú Mai bĩu môi nói: “Tôi cũng nói như vậy, nhưng cô ta là thầy huấn luyện, hoàn toàn không nghe ý kiến của chúng tôi, buổi sáng vẫn luôn dạy chúng tôi cung điện ký ức gì đó, không có quan hệ gì đến dầu mỏ cả!”

Người của đội Nguyễn Dao không ngừng cảm thán và đồng tình với mấy người này: “Các cô cũng quá thảm đi, cứ theo đà này, đội của các cô nhất định sẽ không có người nào được chọn.”

“Đúng vậy, các cô vẫn tự nghĩ cách nên làm gì đi.”

Lâm Tú Mai nghe vậy, con mắt chuyển động, sau đó giật dây bốn người khác, chờ sau khi cơm nước xong đồng loạt đứng trước mặt Nguyễn Dao.

“Đồng chí Nguyễn, tôi cảm thấy phương pháp huấn luyện của cô không thích hợp với chúng tôi, chúng tôi muốn đổi sang đội của Sa Y Nhiên bên kia.”

Nguyễn Dao liếc mắt nhìn năm người trước mặt này: “Các cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Bốn người khác bị cô nhìn như vậy, đều có chút chột dạ, nói quanh co không dám đáp lại.

Lâm Tú Mai nói thẳng: “Suy nghĩ kỹ càng rồi, cơ hội này không dễ dàng, chúng tôi cũng muốn vào đội khai thác dầu mỏ phụ nữ, mời đồng chí Nguyễn tác thành cho chúng tôi.”

Trong lòng Nguyễn Dao cười nhạt một tiếng: “Dưa hái xanh không ngọt, nếu các cô không muốn ở lại, vậy tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ cần bên Sa Y Nhiên đồng ý nhận các cô, vậy các cô cứ đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận