Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 51. Lĩnh thưởng 9

Chương 51. Lĩnh thưởng 9


"Thật ra trước ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải một tên gián điệp như vậy, khi họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi có sợ không? Thành thật mà nói, sau khi chuyện đó xảy ra, thứ tôi còn nhớ là sự sợ hãi, đối mặt với hai thanh niên có chiều cao và dáng người mạnh mẽ hơn tôi, tôi không có một phần thắng, nhưng tôi có thể lùi bước không? Tôi không thể! Nếu tôi rút lui, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn đến lợi ích và an ninh quốc gia, vì vậy tại thời điểm đó tôi không ngần ngại lao ra và đối đầu với gián điệp. Có người hỏi tôi, nếu như có một lần nữa, tôi có dám liều lĩnh lao ra như vậy không? Câu trả lời là có, bởi vì - lợi ích của tổ quốc là trên hết."

Nói xong, Nguyễn Dao buông loa xuống, hướng về dưới đài chào theo nghi thức quân đội.

"Nói rất hay! Lợi ích của tổ quốc cao hơn tất cả!"

Huyện trưởng dẫn đầu đứng lên vỗ tay.

Tất cả mọi người dưới sân khấu đứng dậy dùng sức vỗ tay, tiếng vỗ tay như nước thủy triều dâng lên.

Trong tiếng vỗ tay, huyện trưởng mang giấy chứng nhận "phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa", một chậu rửa mặt tráng men, một phích nước, ba cái khăn tắm và hai bánh xà phòng cùng trao đến tay Nguyễn Dao.

Khóe miệng Nguyễn Dao cong lên: Má ơi mình giàu to rồi.jpg

"Két ——"

Một tiếng động sắc bén.

Một chiếc xe jeep đậu trên đường đối diện chính quyền huyện, một thanh niên xuống khỏi ghế lái, đi đến phía trước của chiếc xe để mở nắp xe, và sau đó vùi đầu vào gõ một trận tiếng loảng xoảng.

Người thanh niên sửa xe jeep ngồi trở lại xe, nhìn thấy hai mắt bạn đồng hành bình tĩnh nhìn vào biểu ngữ đối diện, liền tò mò hỏi: "Kỹ sư Thẩm, anh nhìn chăm chú như thế, không phải là quen biết phần tử tiên tiến trên biểu ngữ đấy chứ?"

Thẩm Hàn Xuyên đang định nói không quen, lúc này một đám người đi ra khỏi chính quyền huyện.

Anh nhìn sang, ngây người ——

Nhìn thấy Nguyễn Dao giống như chú rể vậy, đeo hoa đỏ thẫm trước ngực, tay trái ôm một chậu men, tay phải xách một phích nước, được mọi người vây quanh đi ra.

Thẩm Hàn Xuyên: ???

Thẩm Hàn Xuyên không chớp mắt nhìn Nguyễn Dao đang đi về phía bọn họ.

Ánh nắng vàng chiếu rọi lên người cô, gương mặt cô luôn mang theo nụ cười xán lạn tự tin, nước da trắng như tuyết tỏa sáng giữa ánh mặt trời.

Anh chưa bao giờ thấy Nguyễn Dao như thế này.

Anh cũng biết Nguyễn Dao rất lương thiện cũng rất nhát gan, lúc nào nói chuyện cũng cúi thấp đầu không dám nhìn người khác, giọng thì rất nhỏ, rất giống một con động vật nhỏ dễ dàng bị hoảng sợ.

Tấm lòng của Nguyễn Dao đối với anh, trước đây anh đã sớm nhận ra, sau đó em gái anh Thẩm Văn Thiến đã từng ám chỉ không dưới một lần.

Chỉ là cho tới tận bây giờ anh không nghĩ đến việc chấp nhận tấm lòng của đối phương, cũng không phải anh xem thường người khác, mà là gia đình của anh rất phức tạp.

Gia đình anh có bốn đứa con, nhưng có Thẩm Văn Thiến và anh là anh em cùng mẹ, còn hai người khác đều là mẹ kế sinh ra, mẹ kế mặt ngọt lòng đắng, rất biết cách diễn, từ nhỏ đến lớn anh và em gái đều phải chịu rất nhiều thiệt thòi vì bà ta.

Bởi vì vậy anh cần một người vợ kiên cường dũng cảm, Nguyễn Dao quá mềm yếu, không thích hợp với anh.

Đồng nghiệp Dương Cao Phong huơ tay trước mặt anh: "Kỹ sư Thẩm, anh đang suy nghĩ gì vậy, tôi gọi mấy tiếng mà anh cũng không phản ứng gì."

Lúc này Thẩm Hàn Xuyên mới lấy lại tinh thần, không thể che hết lúng túng nói: "Tôi vừa rồi đang suy nghĩ vài chuyện, anh nói cái gì thế?"

Vẻ mặt Dương Cao Phong kỳ quái: "Vừa rồi tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào cô gái ở giữa, cậu nghĩ người khác không biết sao?"

Thẩm Hàn Xuyên ngừng lại, gật đầu: "Ừ, tôi và vị đồng chí Nguyễn kia là bạn học."

Dương Cao Phong khen ngợi: "Hóa ra cô ấy chính là đồng chí Nguyễn trên biểu ngữ, thực sự rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã được đánh giá là phần tử tiên tiến rồi, quan trọng nhất dáng người còn xinh đẹp như vậy."

Thẩm Hàn Xuyên mím môi, ánh mắt mang theo chút tán thưởng, thêm chút mê mẩn và chút hiếu kỳ.

Nói thật, trong lòng của anh rất hiếu kỳ, tại sao Nguyễn Dao lại đột nhiên đến biên giới, lại tại sao biến thành phần tử tiên tiến.

Dương Cao Phong đề nghị: "Có vẻ như bọn họ muốn đi tới nhà ga, dù sao chúng ta cũng tiện đường, hay anh lại hỏi Nguyễn Dao một chút xem bọn họ có muốn chúng ta chở bọn họ một đoạn không?"

Ánh mắt Thẩm Hàn Xuyên quét qua khuôn mặt trắng như tuyết của Nguyễn Dao, lại gật đầu: "Ừ."

Dứt lời, Nguyễn Dao đã băng qua đường cái đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt cô lướt qua xe jeep của bọn họ, lại liếc nhìn hai người trên xe một cái, sau đó trực tiếp từ lướt ngang qua xe jeep.

Trực tiếp lướt ngang qua.

Lướt ngang qua.

Lướt ngang.

"...?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận