Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 293. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 5

Chương 293. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 5


Năm người Lâm Tú Mai không ngờ đến Nguyễn Dao lại “dễ nói chuyện” như vậy, ngay cả lời cảm ơn còn chưa nói đã chạy đi tìm Sa Y Nhiên.

Đầu tiên Sa Y Nhiên sửng sốt, sau đó nghe Nguyễn Dao đã đồng ý rồi, cũng không từ chối, để các cô buổi chiều đến huấn luyện.

Đến buổi chiều, những người khác đến học, phát hiện ít hơn năm người.

Nguyễn Dao lại nói lại tình huống cho những người ở đây biết, sau đó nói: “Nếu như các cô cảm thấy tôi dạy không tốt, muốn đi, bây giờ có thể đi.”

Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, sau đó có hai người rời đi.

Cứ như vậy, bên này Nguyễn Dao chỉ còn lại hai mươi tám người, bên kia của Sa Y Nhiên có chín mươi hai người, có tính áp đảo tuyệt đối.

Hai mươi tám người ở lại, có Cao Tiểu Mẫn thừa nhận năng lực của Nguyễn Dao, cho nên bọn họ cũng ngại rời đi.

Nguyễn Dao thấy không ai đi nữa, lại tiếp tục giờ học.

Đầu tiên cô ôn tập lại một chút phương pháp ghi nhớ cung điện ký ức mà buổi sáng dạy một chút, sau đó bắt đầu nói về kiến thức chuyên nghiệp của dầu mỏ.

Đối với người chưa từng tiếp xúc với kiến thức dầu mỏ, những kiến thức này vừa khô khan vừa phức tạp, nghe hiểu được từng chữ, nhưng dính chung một chỗ thì rất khó hiểu.

Phiền toái nhất chính là có quá nhiều thuật ngữ, rất khó để nhớ kỹ.

Nhưng Nguyễn Dao dạy cho các cô đặt kiến thức đã học được vào trong cung điện ký ức mà hồi sáng mình dạy, sau đó lại dạy các cô làm thế nào để lấy những trí nhớ này ra, đột nhiên mọi người phát hiện việc ghi nhớ trở nên đơn giản.

Lúc trước đều là rất khó nhớ, chỉ cần kết hợp với vị trí phòng ăn, là có thể nhớ được.

Thật sự quá thần kỳ!

Đến buổi tối lúc ăn cơm, người trong đội của Nguyễn Dao đã thay đổi tinh thần sa sút của buổi trưa, vô cùng hăng hái thảo luận kiến thức đã học ở buổi chiểu.

“Khu mà chúng ta đang ăn cơm là khu đầu tiên, hạt trí nhớ đặt ở trên bàn ở đây là cái nào?”

Vấn đề vừa được đưa ra, mọi người lập tức dồn dập trả lời, nội dung trả lời cũng không khác nhau lắm.

Mọi người đều kiểm tra lẫn nhau, sắp xếp lại kiến thức đã học ở buổi chiều, nhớ càng sâu, càng vững chắc hơn.

Người của đội Sa Y Nhiên ăn cơm ở khu thứ hai, cho nên không nhìn thấy một màn này.

Ngày hôm sau tiếp tục huấn luyện.

Ngoài trừ tiếp tục huấn luyện dựa theo giáo án, Nguyễn Dao còn kết hợp vui chơi và học tập, sáng trưa tối luyện tập thể năng ba lần.

Ở bên kia Sa Y Nhiên cũng sắp xếp sáng trưa chiều có ba lần huấn luyện thể năng, kết quả kéo chậm giáo trình, không thể không chiếm dụng thời gian huấn luyện thể năng.

Kiến thức và kỹ năng của Sa Y Nhiên rất chuyên nghiệp và phong phú, cô ấy cũng có trách nhiệm, cũng dạy mọi người rất nghiêm túc, nhưng mọi người đều là lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, cộng thêm trình độ văn hóa không cao, cho nên nếu muốn hiểu trong thời gian ngắn, quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Vì vậy mặc dù học ở phòng họp, lại bắt đầu huấn luyện sớm hơn Nguyễn Dao nửa ngày, kết quả vẫn chậm hơn Nguyễn Dao một khoảng lớn.

Đến ngày thứ ba, người của hai đội ngũ lại cùng nhau thảo luận, phút chốc trở nên ồn ào.

Đội của Sa Y Nhiên khiếp sợ: “Những thuật ngữ chuyên nghiệp này khó như vậy, sao các cô vẫn nhớ được?”

“Đúng vậy, buổi tối tôi không ngủ để học những thứ này, nhưng cũng không nhớ được.”

Đầu năm này mỗi người đều tương đối chất phác, hơn nữa bầu không khí ở căn cứ rất tốt, mặc dù mọi người có quan hệ cạnh tranh, nhưng không ai giấu giếm gì cả.

“Đồng chí Nguyễn dạy cho chúng tôi cung điện ký ức, cô ấy dạy chúng tôi thả kiến thức vào trong hạt trí nhớ, như vậy có thể dễ tưởng tượng hơn rất nhiều.”

“Đúng, giống như thẻ thức ăn của khu một...”

Người của Sa Y Nhiên nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng có chuyện các cô nghe được rõ ràng, đó chính là Nguyễn Dao dạy đội mình biện pháp ghi nhớ rất tốt.

Bởi vì có biện pháp ghi nhớ này, cho nên người của đội Nguyễn Dao mới có thể nhớ được những kiến thức kỹ năng.

Cuộc tuyển chọn còn bảy ngày nữa, nhưng các cô chỉ nhớ được lẻ tẻ, huấn luyện kỹ năng cũng theo không kịp.

Sau khi người của Sa Y Nhiên tụm lại thảo luận, quyết định, chuyển đội.

Vì vậy đến ngày thứ tư, có bốn mươi lăm người chạy đi tìm Sa Y Nhiên.

“Sa Y Nhiên, chúng tôi muốn đổi sang đội của Nguyễn Dao, cô dạy rất tốt cũng rất chăm chỉ, nhưng quả thật chúng tôi không nhớ được.”

“Bên kia đồng chí Nguyễn dạy mấy người khác dùng cách ghi nhớ cung điện ký ức, mấy người khác đều nhớ được, chúng tôi cũng muốn đi học, quả thật xin lỗi.”

Sa Y Nhiên cảm thấy có một đạo sấm sét bổ vào đầu mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: “Các cô... Thật muốn qua bên kia?”

Mọi người đều nói xin lỗi.

Sa Y Nhiên ưỡn thẳng sống lưng, mặt không thay đổi nói: “Nếu các cô muốn đi, vậy thì đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận