Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 64. Đối tượng 2

Chương 64. Đối tượng 2


Nguyễn Dao nhìn cậu ta, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: "Không đúng, căn bản cậu đã không nghĩ tới việc trả tiền cho cha mẹ tôi đúng không?"

Nguyễn Hưng Khang không nói gì nhưng trong lòng cậu ta lại sốc vô cùng.

Cậu ta không ngờ, Nguyễn Dao còn trẻ mà khả năng quan sát lại nhạy bén như thế, thật sự cậu ta không muốn đem tiền trả lại cho phía bên thủ đô kia.

Nguyễn Dao thầm nhủ hay lắm.

Tên nhóc này nhìn thì văn vẻ lịch sự, không ngờ tới lại là lòng dạ hiểm độc.

Nhưng càng ghê tởm hơn thì vẫn là hai vợ chồng Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh.

Rõ ràng công việc chỉ bán được hơn hai trăm tệ, bọn họ lại lấy lời thêm hơn hai trăm tệ nữa, Triệu Hương Lan không lấy được nhiều tiền như vậy ở trên người cô, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, rõ ràng là không muốn để cô sống yên.

Hai người không nói gì, bầu không khí như đọng lại, chỉ có con ve ở trên cây đang không ngừng kêu.

Trong lòng Nguyễn Hưng Khang lại thấp thỏm không yên.

Từ trước tới này chuyện cậu ta luôn cẩn thận trong chuyện mua bán, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện, việc này một khi bị vạch trần ra ngoài, không chỉ có mình cậu ta gặp phải tai ương, mà người nhà cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng Nguyễn Dao vẫn mãi mà không lên tiếng, loại trầm mặc giống như lăng trì, suýt nữa làm cậu ta phát điên.

*lăng trì; tùng xẻo (hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

Ngay lúc Nguyễn Hưng Khang muốn sụp đổ, Nguyễn Dao lại mở miệng: "Tôi có thể không đi báo cáo cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tôi hai chuyện này."

Nguyễn Hưng Khang không vội vã đồng ý: "Hai chuyện gì?"

"Thứ nhất, tôi muốn cậu thuyết phục người nhà cậu từ bỏ ý nghĩ dựa vào tôi lấy tiền, hơn nữa từ này về sau không được đối nghịch với tôi."

Chuyện này cũng không khó giải quyết, Nguyễn Hưng Khang gật đầu: "Được."

"Thứ hai, về sau cậu không được phép lại làm mấy chuyện mua bán này nữa."

Nguyễn Dao thật sự nghiêm túc nói ra yêu cầu thứ hai.

Sang năm chính là mười năm kia, nếu như bị người khác phát hiện Nguyễn Hưng Khang mua bán, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô.

"Được."

Mặc dù trong lòng Nguyễn Hưng Khang có chút không nỡ từ bỏ cơ hội tốt kiếm tiền như vậy, nhưng cậu ta cũng biết việc này không có cách nào có thể tiếp tục được nữa.

Nguyễn Dao đứng thẳng người, phủi phủi mông: "Xong rồi, tôi đi về."

Ngay khi Nguyễn Hưng Khang trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy Nguyễn Dao xoay người lại: "Đúng rồi, còn có hai chuyện nhỏ nữa."

"Chị nói đi."

Nguyễn Dao nói một cách đầy giả tạo: "Phòng củi chắc chắn có rất nhiều sâu và chuột, tôi thì gan hơi nhỏ, em họ Khang, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?”

Khóe miệng Nguyễn Hưng Khang giật một cái: “... Tôi đổi phòng với chị, tôi đi ngủ ở phòng củi."

"Vậy thì ngại quá." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nét mặt Nguyễn Dao lại không hề có ý đó, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai.

"Em họ Khang, tôi thèm thịt, cậu cảm thấy đêm nay tôi có thể tới ăn thịt không?"

Khóe miệng Nguyễn Hưng Khang lại giật lần nữa: " … Có thể."

Nguyễn Dao cười tủm tỉm: "Vậy tôi đi trước, buổi tối gặp."

Giải quyết Nguyễn gia √

Đổi phòng ở √

Ăn thịt √

Giải quyết xong ba việc cùng lúc, tâm trạng Nguyễn Dao rất tốt.

Hơn nữa nghĩ đến việc đêm nay có thể đến ăn thịt, nụ cười trên mặt cô còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Nguyễn Hưng Khang nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Dao đi xa, tâm tình cậu ta phức tạp.

Lúc thì bình tĩnh lấy nhược điểm uy hiếp cậu ta, sau đó lại bởi vì một ít thịt mà vui vẻ như một đứa nhỏ.

Cậu ta phát hiện mình hoàn toàn không hiểu người này.

**

Không biết Nguyễn Hưng Khang đã nói gì với Triệu Hương Lan, chờ đến khi buổi tối Nguyễn Dao đến nhà Nguyễn gia, Triệu Hương Lan lại treo nụ cười trên mặt.

"Ôi chao, cháu gái lớn rốt cục cũng tan làm rồi, tất cả mọi người đang đợi con đến ăn cơm đây, mau vào đi."

Nguyễn Dao tỉnh bơ mà nhướng mày.

Xem ra cậu nhóc Nguyễn Hưng Khang này thực sự có chút bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã có thể khiến cho Triệu Hương Lan thay đổi thái độ.

Cũng đúng, nếu không có vài phần bản lĩnh và can đảm, cậu ta cũng không dám mua bán ở độ tuổi còn trẻ như thế này.

Điều này khiến cô có chút hoài nghi, có lẽ người quyết định lo liệu việc nhà của Nguyễn gia không phải là Triệu Hương Lan, lại càng không phải là Nguyễn Bảo Điền đang làm việc ở trạm chăn nuôi, mà là Nguyễn Hưng Khang.

Nguyễn Dao đi vào, đồ ăn được bày đầy một bàn, nhưng chưa ai động đũa cả.

Tiểu Mã Đường vuốt bụng, cất lên giọng nói kỳ lạ: "Ê ê a a… Cô Dao, cô mà không tới, Tiểu Mã Đường sẽ đói đến mức thành Gầy Mã Đường đó..."

Nguyễn Dao nhịn không được mà nở nụ cười: "Cháu đang hát kịch gì thế?"

Tiểu Mã Đường nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ: "Bà ngoại cháu nói đây là kinh kịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận