Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 72. Bồ câu đưa thư 5

Chương 72. Bồ câu đưa thư 5


Đi bộ từ Nguyễn gia đến văn phòng đội sản xuất mất mười phút.

Khi đi ngang qua một bụi cỏ, một âm thanh nôn mửa đột nhiên phát ra từ phía sau bụi cỏ.

Nguyễn Dao vốn không muốn nhiều chuyện, ai ngờ còn chưa đi qua thì người phía sau đống cỏ đã lộ ra mặt ——

Là Lâm Ngọc.

Nguyễn Dao nhìn thấy mặt Lâm Ngọc thì ngẩn ra: "Lâm Ngọc sao lại là cô, cô không sao chứ?"

Hiển nhiên Lâm Ngọc cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Nguyễn Dao ở đây, trên mặt cô ấy thoáng qua vẻ lúng túng: "Tôi, tôi không sao, do tối hôm qua ăn phải đồ hỏng nên dạ dày hơi khó chịu."

"Nếu nghiêm trọng, cô có thể xin nghỉ phép với đội trưởng Hồ để đến trạm y tế."

Đội ngũ sản xuất không có trạm y tế, muốn khám bệnh thì phải xin nghỉ để đi công xã bên kia.

Lâm Ngọc lắc đầu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt: "Không cần, tôi không sao, tôi đi làm việc đây."

Nói xong, cô ấy quay người vội vã chạy đi.

Nguyễn Dao cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân tiếp tục đi về phía văn phòng.

Đi tới văn phòng, lại nhìn thấy Chu Tú Hồng ngồi ở đầu văn phòng

"Thím Tú Hồng, sao thím vẫn chưa đi công xã làm việc?"

Nghe được giọng nói, Chu Tú Hồng vội vàng ngẩng đầu lên: "Ôi, Nguyễn Dao rốt cuộc con cũng tới rồi, thím đang chờ con."

Nguyễn Dao ngẩn ra: "Chờ con sao? Là công việc xảy ra vấn đề gì ạ?

Chu Tú Hồng khoát tay: "Không phải không phải, thím cố ý tới đây để cảm ơn con. Hôm qua thím đi công xã mới biết được, thì ra thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ muốn con vào làm cán bộ trong liên đoàn phụ nữ công xã, nhưng con từ chối, lại còn đề cử thím với chủ nhiệm Hồ, nếu không thím cũng không thể được đề bạt đâu."

Sau khi biết chuyện này từ miệng chủ nhiệm Hồ hôm qua, khỏi nói bà sốc đến nhường nào.

Nguyễn Dao thật sự là đại công vô tư, đối với bà quá tốt.

Nghĩ đến lúc đó mình làm cô xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, bà càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, sau khi trở về bàn bạc với chồng một chút rồi quyết định tặng cho cô một ít đồ coi như cảm ơn.

Nguyễn Dao cười nói: "Thì ra là chuyện này, con đề cử đề cử thím Tú Hồng với chủ nhiệm Hồ là vì thím đủ ưu tú, nếu không con có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mà không phải hôm qua thím vừa mới tặng bánh bao cho con sao?"

Chu Tú Hồng xua tay: "Hai cái bánh bao thì tính là cảm tạ gì, đây là cái hộp gỗ do anh trai của mẹ thím đánh, vốn là định sau này làm của hồi môn cho anh cả nhà thím, bây giờ đưa cho con.Thanh niên tri thức các con tới đây một cái hòm cũng không có, bình thường muốn để ít đồ rất bất tiện, con cứ cầm đi."

Lúc này Nguyễn Dao mới chú ý tới phía sau bà có một cái hộp gỗ dài một thước, hộp được sơn màu nâu đen, mới tinh bóng loáng, vô cùng xinh đẹp.

"Như vậy thì thật không biết xấu hổ, thím Tú Hồng vẫn nên lấy lại đi."

Chu Tú Hồng không cho từ chối, đẩy hộp gỗ đến chỗ ngồi của cô: "Đứa bé này, sao còn khách sáo với thím, cho con thì con nhận lấy đi. Phải rồi, ở đây còn có một cái bình sứ và giấy khen, là chính quyền thị trấn thưởng cho con, hai cái khăn tắm và hai mươi cân gạo này là công xã thưởng cho con, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ nói để cho con tiếp tục cố gắng."

Nguyễn Dao: Mẹ, con lại bạo phú rồi. jpg

Nhìn thấy nhiều thứ như vậy, mắt Nguyễn Dao cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn thím Tú Hồng, nếu đã vậy thì con liền không khách khí nhận lấy."

Chu Tú Hồng cười nói theo: "Vậy mới đúng, thím không nói chuyện với con nữa, thím đi công xã đây."

Nói xong bà xoay người định rời đi, ở cửa lại đụng phải Phương Chí Hành đi vào: "Ôi chao, tôi nói lão Phương này, sao cậu cứ như vậy, đi bộ không có một chút âm thanh nào, dọa chết tôi rồi."

Nghe thấy xưng hô "Lão Phương", đáy mắt Phương Chí Hành thoáng hiện lên một tia phiền chán, trên mặt lại cười nói: "Chị Chu, từ trước đến giờ em đi bộ đều như thế, xin lỗi đã làm chị sợ rồi."

Chu Tú Hồng cũng không thật sự tức giận: "Dọa tôi thì không sao, nếu dọa một cô gái như Nguyễn Dao thì không tốt, sau này cậu phải chú ý."

Đáy mắt Phương Chí Hành lại thoáng qua cảm xúc phiền chán: "Em biết rồi, chị Chu còn không mau đi đi, nếu không đi sẽ không kịp đâu."

Chu Tú Hồng nghe vậy, vội vàng khoát tay rời đi.

Phương Chí Hành cất bước đi vào, ánh mắt đảo qua đồ trên bàn của Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn đúng là hậu sinh khả úy, chúng tôi làm việc trong đội sản xuất đã nhiều năm đều chưa từng được khen thưởng nhiều như vậy."

Nguyễn Dao khiêm tốn nói: "Chú Phương quá khen rồi, tôi cũng là may mắn, vừa vặn gặp phải gián điệp thôi."

Ánh mắt Phương Chí Hành nhìn vào mặt Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn quá khiêm tốn rồi, đụng phải gián điệp là chuyện ngoài ý muốn, nhưng không phải ai cũng có dũng khí và trí tuệ như đồng chí Nguyễn đâu."

"Cảm ơn chú Phương đã khen ngợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận