Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 236. Từng gặp kẻ trọng sắc khinh bạn rồi, nhưng chưa thấy ai khinh bạn nặng như vậy 3

Chương 236. Từng gặp kẻ trọng sắc khinh bạn rồi, nhưng chưa thấy ai khinh bạn nặng như vậy 3


Sau khi kết thúc đại hội tổng kết, công xã tuyên bố chính thức nghỉ Tết, sang năm mới lại trở về đi làm.

Sau khi mọi người chúc Tết nhau thì mang theo quà mừng năm mới của công xã đi về, trong đó Nguyễn Dao là nhận được nhiều nhất, đồ treo đầy cả đầu xe.

Ôn Bảo Châu hâm mộ nói: “Trước đây tôi cứ nghĩ anh ba của tôi là người có bản lĩnh nhất, nhưng sau khi quen cô, tôi cảm thấy anh ba hoàn toàn chưa đủ.”

Lần này Nguyễn Dao đạt được hai giải thưởng là trợ lý ưu tú và phần tử tích cực, chưa kể đến rất nhiều phần thưởng được nhà nước phát, công xã cũng tặng cho cô rất nhiều, càng miễn bàn đến quà của nhóm công nhân.

Ngay cả bác gác cổng cũng tặng cô một tảng thịt muối phơi khô.

Cô không ghen tỵ một chút nào, chỉ cảm thấy Nguyễn Dao quá lợi hại, cô ấy rất kính trọng cô.

Tối hôm qua có một trận tuyết rơi lớn, tuyết đọng trên đường rất nhiều, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tuyết trắng đọng lại phản chiếu lại ánh sáng.

Nguyễn Dao ăn mặc trông như trái bóng, trên cổ quấn chiếc khăn quàng đỏ được Tần Lãng tặng, thở ra một ngụm khói trắng, nói: “Nếu anh ba của cô nghe được lời cô nói, đoán chừng sẽ muốn đánh cô một cái.”

Ôn Bảo Châu giây trước còn hi hi ha ha, nhưng sau khi nghe nói thế, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe: “Nguyễn Dao, hôm qua tôi mơ thấy người nhà tôi đã gặp chuyện, sau khi tỉnh dậy rất lâu cũng không ngủ lại được nữa, cô nói xem có phải nhà tôi đã xảy ra chuyện rồi không?”

Từ sau khi cô ấy đến biên cương thì cũng chưa từng nhận được tin tức gì từ gia đình, điều này rất không bình thường.

Bây giờ nghĩ đến, khi ở thủ đô mọi chuyện đã có phần không khác thường, lúc đó các bậc cha chú thường xuyên tụ lại với nhau, cũng không biết họ đang bàn bạc cái gì.

Mẹ cô ấy nhiều lần bị cô ấy bắt gặp bộ dáng mặt ủ mày ê, nhưng khi hỏi bà lại nói không có chuyện gì, bảo cô ấy không cần lo lắng, sau đó nữa, cô ấy đã được đưa tới biên cương.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều coi cô ấy như cục cưng mà nuông chiều, nếu không phải trong nhà đã xảy ra chuyện, làm sao bọn họ lại cam lòng đưa cô tới biên cương chịu khổ?

Trước đây cô ấy không suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn không ngờ đến vấn đề này, mãi đến gần đây cô ấy mới ý thức được điểm không thích hợp.

Nguyễn Dao đã sớm đoán được vấn đề này: “Bảo Châu, tôi cũng không biết có phải gia đình cô đã xảy ra chuyện hay không, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn là gia đình cô hy vọng cô sống tốt, chỉ có vậy bọn họ mới có thể an tâm.”

Ôn Bảo Châu quẹt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Nguyễn Dao, tôi nhớ nhà, tôi muốn về nhà.”

Trước khi cô ấy đến biên cương, người nhà đã dặn đi dặn lại chưa được một năm thì cô không được về, lúc đó cô còn hoàn toàn đồng ý, bây giờ cô rất muốn đánh mình một cái.

Nguyễn Dao vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng khóc, chúng ta đi về làm đồ ăn ngon đi.”

Cô không nhớ nhà, bởi vì ngôi nhà mà cô muốn trở về, cả đời này cô cũng sẽ không thể trở về được nữa.

Trong khoảng thời gian này Ôn Bảo Châu đã trưởng thành không ít, nghe nói thế cô ấy lại đè nén sự khổ sở, nặn ra một nụ cười: “Được, tôi muốn ăn thịt, ăn thật nhiều, thật nhiều thịt.”

Ăn no rồi, có thể sẽ không thấy buồn nữa.

Nguyễn Dao cười gật đầu: “Được.”

Hai người cùng đẩy xe đạp, chậm rãi đi về phía đội sản xuất, xe đạp để lại trên mặt tuyết đọng phía sau một dấu vết thật sâu.

Về đến đội sản xuất, nhóm xã viên rất vui khi thấy Nguyễn Dao, vây quanh cô nói chuyện, còn muốn tặng đồ ăn ngon cho cô.

Nguyễn Dao đều từ chối, nhưng có dùng vài thứ để đổi một ít thức ăn với mọi người.

Hồng Thắng Nam đến bảo cô sang nhà họ Nguyễn ăn Tết, Nguyễn Dao nói đợi đến ngày đầu năm mới, đêm ba mươi ngày mai cô muốn cùng trải qua với những thanh niên trí thức.

Hồng Thắng Nam bảo được, trở về nói với Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan vì muốn sang năm có thể vào được công xưởng, định dịp Tết này làm nhiều món ăn ngon nhằm “hối lộ” Nguyễn Dao.

Có ba cô con dâu phụ giúp chi phí gia đình, tiền gửi ngân hàng của bà ta đã tăng thêm vài lần, cho nên lễ mừng năm mới này bà ta chọn mua rất nhiều đồ, trong đó thịt là mua vô cùng đầy đủ.

Bà ta và cô con dâu cả Lâm Thu Cúc đã bàn với nhau, ngày mai sẽ để bà ta đứng bếp, nhất định phải cho Nguyễn Dao ăn uống thật là thoải mái, thật là vui vẻ.

Lâm Thu Cúc đồng ý, thực ra cho dù mẹ chồng không dặn dò thì ba người cô, Hồng Thắng Nam và Dương Trân Trân vốn đã định làm một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn Nguyễn Dao.

Nếu không có Nguyễn Dao, bọn họ nào được như hôm nay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận