Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 368. Thật là nhớ cô 1

Chương 368. Thật là nhớ cô 1


"Chuyện này tôi không biết, gần đây có chút bận rộn, không có thời gian đi qua bên thành Nam, cho nên hôm nay mới biết chuyện hai người kia rời khỏi thủ đô."

Yên lặng một chút.

Tần Lãng lại hỏi: "Sao hai mẹ con kia lấy được giấy chứng nhận ra vào?"

"Hình như là thông qua chồng trước của Nguyễn Thanh Thanh."

Cúp điện thoại, chân mày Tần Lãng nhíu thành hình chữ xuyên.

Hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh cũng không có công việc, chắc tiền trong nhà đã không còn dư lại nhiều nữa, tại sao hai mẹ con đó lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Quảng Đông.

Tần Lãng theo bản năng nghĩ đến Nguyễn Dao đi tham gia hội chợ Quảng Châu ở Dương Thành, lập tức nhíu mày sâu hơn nữa, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Anh nghi ngờ mục đích của hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh kia là Nguyễn Dao, chỉ là trong lòng anh không quá chắc chắn, hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh có thù sâu oán nặng gì mà cần phải ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ Nguyễn Dao?

Nhưng, đầu óc cả nhà họ Nguyễn đều như bị cửa kẹp, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán mục đích của họ được, hơn nữa chuyện này liên quan đến an nguy của Nguyễn Dao, anh không thể không lo lắng.

Ông cụ Lưu, quản lý phòng điện thoại, thấy khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của anh, không nhịn được quan tâm hỏi: "Kỹ sư Lãng, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Tần Lãng lắc đầu: "Không phải, trong nhà không sao ạ."

Ông cụ Lưu thấy anh không nói thật, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ an ủi: "Cháu nên mở rộng lòng, dù sao mọi chuyện đều có cách giải quyết cả."

Tần Lãng đáp một tiếng, đẩy cửa đi ra khỏi phòng điện thoại.

Tính toán thời gian, hẳn Nguyễn Dao đã đến Dương Thành, mặc dù có bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa đi cùng các cô, nhưng vừa nghĩ đến bên cạnh Nguyễn Dao có tồn tại nhân tố không xác định, anh không thể yên tâm được.

Chỉ là lúc này anh không có cách nào liên lạc với Nguyễn Dao, không biết ngày mai cô có gọi điện thoại về không.

Tần Lãng bước dưới ánh trăng trở lại ký túc xá, theo thói quen dừng chân trước cửa nhà Nguyễn Dao, đẩy cửa một cái đẩy không ra, lúc này mới phát hiện mình đi nhầm.

Anh đi về bên trái trở về nhà của mình, đứng trong sân nhìn về bên phải, sân nhà bên cạnh đen thui, ngày xưa lúc này nhà bên cạnh đã sáng đèn rồi, anh sẽ ở trong phòng bếp làm đồ ăn đêm mà cô thích nhất rồi chờ cô trở về.

Hôm nay cô đã rời căn cứ được khoảng mười ngày, nhưng anh vẫn không quen được.

Thật là nhớ cô.

Muốn ôm chặt cô, muốn chọc cô cười, muốn nhìn lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra ở má phải của cô.

Thì ra nhớ một người vừa ngọt ngào lại vừa khó chịu như thế.

Tần Lãng đứng trong sân một lúc lâu, thẳng đến khi gió đêm thổi đến lạnh đến mức rùng mình một cái, lúc này lấy lại tinh thần đi vào nhà.

Nguyễn Dao nằm trên giường không dám động đậy, sợ ảnh hưởng đến những người khác, chỉ là không biết là lạ giường hay là nguyên nhân khác, nói tóm lại là không ngủ được.

Lần trước Tần Lãng đi công tác, hai người chỉ xa nhau có mấy ngày, lần này hai người xa nhau đến mười mấy ngày, hơn nữa còn cách nhau mấy nghìn dặm.

Nguyễn Dao cảm thấy mình có chút nhớ Tần Lãng, không, là rất nhớ.

Lần này trở về, là lúc nên để cho anh chuyển thành chính thức rồi, nghĩ đến khoảng thời gian này, bởi vì có Lâu Tuấn Lỗi tới so sánh, Tần Lãng rất là ai oán, nhất là lúc Lâu Tuấn Lỗi còn thích khoe ân ái mà không tự biết, nghĩ đến bộ dạng bực bội của Tần Lãng, cô không nhịn được muốn cười.

Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói của Khương Anh: "Xưởng trưởng Nguyễn, cô cũng chưa ngủ sao?"

Nguyễn Dao xoay người lại, đối mặt với ánh mắt trong suốt của Khương Anh: “Tôi còn chưa ngủ, có phải làm ồn đến cô không?"

Khương Anh vội vàng lắc đầu: "Không có, tôi có chút lạ giường, không ngủ được."

Tiểu Mai ngủ ở một góc khác cũng gật đầu: “Tôi cũng không ngủ được, chẳng qua tôi là lạ gối, nếu không phải vì đường xá quá xa xôi không thuận tiện, tôi thật sự muốn mang gối của tôi đến."

Khương Anh nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp của Nguyễn Dao hỏi: "Xưởng trưởng Nguyễn, tại sao cô ngủ không được? Có phải đang nhớ đến kỹ sư Lãng không?"

Cô ấy vừa nói ra, Tiểu Mai đã bật cười, những cũng hết sức tò mò nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ, cười gật đầu: "Đúng là đang nghĩ đến người yêu của tôi."

Hai người Khương Anh và Tiểu Mai không ngờ Nguyễn Dao lại thẳng thắn như vậy, đều ngẩng ra, chẳng qua nghĩ đến tính cách sấm rền gió cuồn ngày thường của Nguyễn Dao nên rồi cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

"Xưởng trưởng Nguyễn, cô và kỹ sư Lãng rất xứng đôi, sau này nếu có thể gặp được một đối tượng tốt giống như cô thì thật là tốt."

Khương Anh đỏ mặt nói.

Ở một bên Tiểu Anh cũng chưa có người yêu, vẻ mong đợi trên mặt cũng giống Khương Anh như đúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận