Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 52. Nụ hôn nóng bỏng 1

Chương 52. Nụ hôn nóng bỏng 1


Dương Cao Phong ngẩn người, không nhịn được mà hỏi Thẩm Hàn Xuyên: "Không phải anh nói anh và đồng chí Nguyễn là bạn học sao? Nhưng vừa nãy trông cô ấy giống như không quen biết cậu."

Thẩm Hàn Xuyên: "..."

Dương Cao Phong nhìn chằm chằm trên mặt anh, đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên vỗ tay một cái nói: "Tôi biết rồi, chắc chắn là bởi vì kỹ sư Thẩm phơi nắng đen rồi, xấu đi rồi, cho nên vị đồng chí Nguyễn kia mới không nhận ra."

Thẩm Hàn Xuyên bỗng nhiên bị đâm một đao: “..."

Anh xấu đi rồi??

**

Ba người Nguyễn Dao, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ không ở thị trấn Đa Đam Các, ăn cơm trưa xong an vị ngồi trên xe trở về Trấn Thượng.

Trấn Thượng không có xe buýt, cũng may vận khí bọn họ không tệ, gặp được thư kí của công xã khác, thư ký Trần không chút khách sáo bảo đối phương đưa bọn họ trở về.

Ngồi ở trên xe ngựa, thư ký Lương của công xã Đông Phong hỏi: "Lão Trần, mọi người đi đâu về thế? Sao vẻ mặt lại mệt mỏi thế này."

Thư ký Trần đang chờ những lời này.

Ông giống con gà trống vừa đá thắng xong, ưỡn ngực nói: "Chúng tôi mới từ đại hội khen thưởng ở thị trấn về."

Thư ký Lương không khỏi ngạc nhiên: "Đại hội khen thưởng? Có chuyện gì sao?"

Thư ký Trần xoa xoa vài sợi tóc trong gió: "Công xã chúng tôi có vị thanh niên tri thức vì bắt được gián điệp, được tổ chức đánh giá là ‘Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa’, cô ấy chưa đi thị trấn bao giờ nên tôi và chủ nhiệm Hồ đi cùng cô ấy."

Thư ký Lương càng thêm kinh ngạc: "Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao chúng tôi chẳng nhận được tin tức nào cả vậy?"

"Ngày hôm trước chúng tôi cũng mới nhận được tin tức, chắc trong vòng hai ngày chính quyền thị trấn sẽ gửi công văn xuống dưới." Thư ký Trần cố gắng hết sức để kìm nén sự đắc ý của mình, nhưng lại nhịn không nổi, "Đúng rồi, chúng tôi còn được chụp ảnh cùng lãnh đạo huyện nữa, báo của huyện sẽ đưa tin đó, lúc đó ông nên chú ý một chút."

"!!!"

Thư ký Lương hâm mộ đến mức đỏ cả mắt, nhìn về phía Nguyễn Dao nói: "Vị này hẳn là thanh niên tri thức được đánh giá ‘Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa’ nhỉ?"

Nguyễn Dao tươi cười chào hỏi: "Xin chào thư ký Lương, tôi là Nguyễn Dao. là thanh niên tri thức của công xã Thiết Nhân."

"Xin chào xin chào."

Lúc này Thư ký Lương nhận ra Nguyễn Dao chính là nữ thanh niên tri thức "Mua một tặng bốn" lần trước, trong không khỏi hối hận.

Sớm biết nữ thanh niên tri thức này ưu tú như vậy, lúc ấy ông ta nhất quyết sẽ không để lão Trần cướp người đi!

Nhìn thư ký Lương mang theo vẻ mặt hối hận, thư ký Trần đắc ý vô cùng: "Lão Lương à, ông cũng đừng hối hận, không phải ai cũng có thể làm Bá Lạc, có thể phát hiện thiên lý mã đâu."

Thư ký Lương : "..." Còn tự xưng là Bá Lạc, thật không biết xấu hổ.

Trở lại công xã Thiết Nhân, thư ký Trần bảo người đánh xe ngựa đưa Nguyễn Dao trở về đội sản xuất, đồng thời thuận tiện mang văn kiện nhậm chức về.

Chờ tới khi trở lại đội sản xuất Tây Câu, mặt trời đã lặn xuống núi.

Nhóm xã viên đang bận rộn ở đồng ruộng, nơi trồng cao lương thường truyền đến tiếng răn dạy mấy tên du côn của đội trưởng Hồ, cách đó không xa khói bếp lượn lờ.

Nguyễn Dao ngồi xe ngựa trở về, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

"Mau nhìn, hanh niên tri thức Nguyễn về rồi."

"Thanh niên tri thức Nguyên ngồi xe ngựa về, hình như có mua về khá nhiều đồ đó."

Đội trưởng Hồ còn đang mắng chửi mấy tên du côn, nghe thấy tên Nguyễn Dao, ông lập tức đẩy chúng ra, lao ra ngoài nhanh chứ gió.

Tốc độ cực nhanh, không hề nhìn ra đó là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

"Thanh niên tri thức Nguyên, cô đã về rồi, tất cả đều thuận lợi chứ?"

Nguyễn Dao cười gật đầu: "Tất cả đều rất thuận lợi, may mắn ngày đó có đội trưởng Hồ không ngại cực khổ đánh xe ngựa vừa đi vừa về, nếu không mọi chuyện cũng không thể thuận lợi như vậy."

"Thuận lợi là tốt rồi, thuận lợi là tốt rồi, tôi không cảm thấy vất vả chút nào."

Bởi vì không thể cùng đi nhận thưởng nên hai ngày này đội trưởng Hồ ăn cơm không ngon miệng, lúc này nghe Nguyễn Dao nói vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Triệu Hương Lan là người thứ hai từ trong ruộng lao ra: "Con nhỏ lừa đảo kia, mới đến đội sản xuất mấy ngày mà đã đòi nghỉ, quả nhiên giống như mẹ cô nói, hết ăn lại nằm như vậy, nếu mọi người trong đội sản xuất cũng giống cô, ngày nào cũng xin nghỉ, vậy thì năm sau mọi người cùng nhau hít gió Tây Bắc à."

"Còn nữa cô cầm cái gì trong tay vậy, cô không tiêu xài phung phí đấy chứ? Cô đã không kiếm được xu nào rồi mà còn tiêu xài phung phí, sau này sao mà để dành đủ tiền để làm của hồi môn, như vậy đi, sau khi về cô đưa hết tiền của cô cho tôi, tôi giữ giúp cô."

Triệu Hương Lan cảm thấy mình thật sự là quá thông minh, cứ như vậy, bà ta có thể quang minh chính đại lấy tiền trong tay của Nguyễn Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận