Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 170. Anh ta hoảng sợ rồi 4

Chương 170. Anh ta hoảng sợ rồi 4


Đầu tiên cô đi vào nhìn tình huống của Dương Trân Trân, sắc mặt Dương Trân Trân vẫn còn rất tái, nhưng cũng may không có chảy máu, cô để Lâm Thu Cúc cùng Lâm Ngọc cùng một chỗ đỡ Dương Trân Trân ra ngoài ngồi xe ngựa.

Sau đó cô đi ra ngoài nhìn Nguyễn Hưng Phú nói: "Liên Đoàn Phụ Nữ chúng tôi nhiều lần tuyên truyền ngược đãi đồng chí phụ nữ là chuyện phạm pháp, nhưng vẫn có người cố tình vi phạm, nếu như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí! Anh cả, anh ba, nâng tên tên đàn ông khốn nạn này lên trên xe ngựa đi!"

Từ lần trước sau khi cược với Nguyễn Hưng Phú, cô vẫn luôn đợi cơ hội trị Nguyễn Hưng Phú, lần này cơ hội đưa tới cửa, nếu cô còn không nắm lấy, cô còn làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ Nữ gì nữa?

Nguyễn Hưng Phú bị trói gô tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này nghe được Nguyễn Dao, không khỏi luống cuống: "Anh cả, em ba các anh mau buông em ra! Cô ta muốn áp giải tôi đến nông trường, mấy người mau buông tôi ra!"

Anh ta hoảng sợ, anh ta hoảng sợ, anh ta hoảng sợ rồi.

Hai người Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân còn chưa kịp mở miệng, Triệu Hương Lan từ bên ngoài xông tới: "Cháu gái lớn cô làm cái gì vậy? Thằng hai chính là anh họ ruột của cô, cô không thật sự đưa nó tới nông trường chứ?"

Nguyễn Dao xụ mặt nói: "Đương nhiên là thật, bác nghĩ rằng trước đó chúng tôi tuyên truyền nhiều như vậy đều là đùa giỡn sao? Hôm nay nếu ai muốn cầu xin thương tình, vậy thì cùng áp giải tới nông trường đi!"

Triệu Hương Lan: ". . . . . ."

Hai anh em Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân đồng tình liếc mắt nhìn Nguyễn Hưng Phú.

Bọn họ vốn cũng muốn giúp xin tha giúp thằng hai, hiện tại xem ra anh ta chỉ có thể tự cầu nguyện cho bản thân.

Nguyễn Hưng Phú vừa sợ lại vừa tức: "Các anh buông ra, Nguyễn Dao cô không thể lạm dụng chức quyền, tôi vốn là không đánh Trân Trân..."

Nguyễn Dao không kiên nhẫn ngắt lời anh ta nói: "Quá ồn, anh ba à, anh cởi giày ra nhét vào miệng anh ta đi."

Nguyễn Hưng Phú: "…"

Mọi người: "…"

Sau đó mọi người trơ mắt nhìn Nguyễn Hưng Dân cởi giày thối của mình ra nhét vào bên trong miệng của Nguyễn Hưng Phú.

Một mùi giống như cá ướp muối đã chết từ lâu tràn vào yết hầu, Nguyễn Hưng Phú thiếu chút nữa đã ói rồi.

Nguyễn Dao đánh xe ngựa chở một đoàn người đi đến trước trạm y tế.

Sau khi bác sĩ kiểm tra nói Dương Trân Trân hẳn là quá lo, hơn nữa bị té một chút mới có thể dẫn đến đau bụng, nhưng cũng may đứa nhỏ cũng không có gì đáng ngại.

Tiếp đó Nguyễn Dao lại vội vàng đánh xe ngựa đi tới công xã, sau khi lấy được con dấu văn kiện từ chỗ đội trưởng Hồ, lại áp giải Nguyễn Hưng Phú đi tới nông trường.

Cô còn bàn giao với chủ nhiệm Diêm của công trường, để ông ta cần phải "chăm sóc" Nguyễn Hưng Phú thật tốt.

Đám người Nguyễn Dao vừa đi, lập tức Nguyễn Hưng Phú đã bị áp giải đi dọn phân cùng với Vương Hữu Quý và mẹ hắn.

Khỏi phải nói Vương Hữu Quý và mẹ hắn hưng phấn cỡ nào.

Vương Hữu Quý dùng tay dính phân ôm lấy bả vai của Nguyễn Hưng Phú: "Sau bao nhiêu ngày rồi cuối cùng cũng có người tới, người anh em, hoan nghênh cậu tới đây dọn phân cùng với chúng tôi."

Nguyễn Hưng Phú: "…" Nhưng tôi không muốn đâu.

Trên đường trở về, bụng của Dương Trân Trân đã hết đau.

Cô ta bị đám người vây vào giữa, do dự rất lâu mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Em họ, cha của Tiểu Mã Đường…"

Gió thổi qua, làm cho tóc mái của Nguyễn Dao bay lên, cô nhướn mày: "Chị hai à, chị đang muốn nói giúp cho anh hai à?"

Nếu mà như thế, vậy thì việc này cô sẽ mặc kệ.

Bị đàn ông ức hiếp thành như vậy còn mềm lòng, cô lười giúp cho kiểu phụ nữ như vậy.

Dương Trân Trân lắc đầu: "Không phải, chỉ là chị muốn biết anh ta có bị xử bắn không?"

Thẩm Văn Thiến liếc mắt: "Anh ta không giết chết người, sao lại bị xử bắn, cùng lắm chính là dọn phân ở nông trường thôi."

Về phần khi nào thả ra, vậy phải xem Nguyễn Dao có đồng ý thả anh ta ra không?

Dương Trân Trân nghe vậy thở dài một hơi: "Dọn phân cũng tốt, vậy để anh ta ở nông trường dọn phân vậy."

Nguyễn Dao: "Chị hai này, chị không đau lòng sao?"

Dương Trân Trân lại lắc đầu: "Anh ta đánh Tiểu Mã Đường." Cô ta càng đau lòng con trai hơn.

Nguyễn Dao thấy mặc dù Dương Trân Trân có hơi ngốc, đơn thuần, nhưng cũng không đến mức không có thuốc chữa.

Nếu như vậy, cô sẽ giúp đỡ cho cô ta một phen, kế tiếp cô muốn Nguyễn Hưng Phú khóc lóc hát chinh phục, hối hận vì đã trêu chọc đến cô!

Trở lại đội sản xuất, nhóm xã viên không thấy Nguyễn Hưng Phú trở về, mà bị bắt giữ tới nông trường dọn phân, đều cực kỳ khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận