Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 186. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 2

Chương 186. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 2


Có thể nói như vậy sao?

Có thể nói như vậy sao!

Ai! Quan tâm! Anh! Về phương diện kia! chứ!!

Nguyễn Dao oán hận gắp một miếng thịt lợn kho tàu bỏ vào miệng, dùng sức nhai lên, giống như coi miếng thịt heo kia trở thành Tần Lãng để trút giận.

Tần Lãng liếc nhìn gương mặt cô ăn phồng mồm trợn má, khóe miệng nhếch lên.

Mọi người nhìn Tần Lãng, lại nhìn Nguyễn Dao, đều ngửi ra mùi vị khác nhau.

Đặc biệt là giáo sư Cố, bà cười đến lộ cả nếp nhăn khóe mắt.

Để trấn an Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu, tối nay giáo sư Cố đã hạ vốn, có thịt xào mướp đắng, trứng xào rau hẹ, thịt lợn kho tàu, canh sâm gà mái già và thịt cừu nướng.

Sau khi đến Taratu, dù Nguyễn Dao đã ăn thịt dê nhiều lần, nhưng vẫn chưa ăn thịt dê nướng.

Nghe nói thịt dê nướng này là do giáo sư Cố cố ý bảo con trai lớn mang tới, thịt dê nướng bên ngoài cháy bên trong mềm, không ngấy không hôi, chấm nước sốt cay thơm ngon, hương vị quả thực là hạng nhất.

Kết quả là ngon đến nỗi Nguyễn Dao ăn no căng, bụng nhỏ cũng căng tròn lên rồi.

Sau khi ăn xong, cô chủ động nhận rửa bát, Ôn Bảo Châu cũng siêng năng tham gia.

Hai người một người rửa bát, một người lau bát, đột nhiên bên ngoài có giọng nói của giáo sư Cố: “Cây lựu trong vườn đã chết khô rồi, bà định chặt bỏ đi, đồng chí tiểu Ôn, cháu có thể tới giúp bà không?”

“Được ạ, cháu ra ngay đây.” Ôn Bảo Châu đáp ứng xong quay đầu nhìn Nguyễn Dao “Vậy tôi đi ra ngoài trước, làm xong tôi lại tới.”

Nguyễn Dao cười nói: “Mấy cái đĩa thôi mà, cô cứ đi đi.”

Ôn Bảo Châu gật đầu, chạy ra ngoài.

Một lát sau, cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Nguyễn Dao cho rằng Ôn Bảo Châu quay lại: “Sao lại vậy đã quay lại rồi, muốn lấy cái gì sao?”

Ôn Bảo Châu không trả lời, Nguyễn Dao cảm thấy kỳ quái, xoay người muốn nhìn, ai ngờ đập đầu vào ngực Tần Lãng.

Cơ ngực của anh bền chắc lại rất lớn, cảm giác còn lớn hơn so với cô, cô đụng vào, trán hơi đau.

Không khí im lặng mất mấy giây.

Nguyễn Dao ngẩng đầu trừng anh: “Đồng chí Tần, anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, sao lại đến gần như vậy?”

Ánh mắt Tần Lãng cụp xuống, giọng lười biếng: “Thì ra đồng chí Nguyễn biết nam nữ thụ thụ bất thân, tôi còn tưởng rằng cô không biết đấy.”

Nguyễn Dao: “...”

Sao anh lại nhắc đến chuyện này?

Sao anh lại nhắc đến chuyện này hả?

Hóa ra chuyện này là không thể bỏ qua được đúng không, đúng không hả QAQ?

Tần Lãng cầm tấm vải khô mà Ôn Bảo Châu vừa dùng, cầm lấy đĩa đã rửa sạch lau: “Đồng chí Nguyễn có nhận được thư tôi gửi nửa tháng trước không?”

Nguyễn Dao chột dạ: “Nhận được rồi, tôi đang định gửi lại phiếu và tiền cho anh.”

Cô nhận được thư của Tần Lãng vài ngày trước, bên trong yêu cầu cô giúp làm vài cân thịt lợn khô và bánh quy, cô đọc xong liền ném đi.

Mặc dù chuyện mượn sách nợ anh ta một phần ân huệ, việc quen biết với giáo sư Cố lại nợ anh ta một phần ân huệ, nhưng cô thật sự không có thời gian để làm thịt lợn khô và bánh quy.

Cô đang định lần này trở về thị trấn tùy tiện mua chút điểm tâm ở cung tiêu xã gửi cho anh ta, coi như một món quà cảm ơn, không ngờ người này lại truy hỏi trực tiếp.

Tần Lãng thờ ơ: “Hử?”

Nguyễn Dao càng chột dạ: “Tôi không rảnh để làm thịt lợn khô và bánh quy.”

“Nếu đã như vậy, vậy thì quên đi.” Tần Lãng thờ ơ: “Nhưng tối hôm qua đồng chí Nguyễn chiếm tiện nghi của tôi, chẳng lẽ không định bồi thường cho tôi chút sao?”

Nghe vậy, tim của Nguyễn Dao đập thình thịch, suýt chút nữa không cầm chắc bát trong tay mà rơi xuống đất.

Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Anh ... Muốn bồi thường cái gì?”

Lúc này trong lòng Nguyễn Dao như thùng treo trong giếng, cực kỳ bối rối.

Anh sẽ muốn cô bồi thường gì đây? Chẳng lẽ là muốn cô lấy thân báo đáp?

Nếu đúng như vậy, liệu cô có đồng ý không?

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lãng, cô lập tức thấy sốc vô cùng, tuyệt sắc như vậy có thể gặp không thể cầu, nhưng lúc trước cô còn cho rằng anh không lên được, còn tiếc một thời gian dài.

Bây giờ đã chắc chắn rằng anh không phải không được, hơn nữa kích thước và độ cứng kia...

Khụ khụ.

Nghĩ đến đây, mặt cô lại bắt đầu nóng lên, cái vẻ đẹp ngon như vậy, muốn lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể.

Ngay khi nội tâm Nguyễn Dao đang rối rắm, môi mỏng của Tần Lãng khẽ mở ra, âm cuối kéo dài: “Ta muốn được bồi thường... thịt lợn khô và bánh quy.”

Nguyễn Dao giật mình: “Chỉ vậy thôi sao?”

Chỉ như vậy???

Chỉ như vậy thôi á!!!

Không có một chút ham muốn thế tục nào hơn sao?

Tần Lãng khẽ nhíu mắt đào hoa, ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt đỏ ửng khả nghi của cô: “Chỉ vậy thôi, chẳng lẽ cô muốn lấy, thân, báo, đáp?”

Nguyễn Dao phục hồi lại tinh thần, giọng nói đột nhiên lớn lên: “Ai muốn lấy thân báo đáp anh chứ? Thịt lợn khô thì thịt lợn khô, tôi sẽ làm ngay, anh rửa bát đi, tôi đi giúp giáo sư Cố chặt cây!”

Nói xong, cô gần như chạy mất dạng ra khỏi phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận