Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 321. Làm tình nhân bí mật của em 4

Chương 321. Làm tình nhân bí mật của em 4


Nguyễn Dao sửng sốt, mở to hai mắt: “Hình như em nghe thấy giọng của giáo sư Cố?”

Tần Lãng đứng lên đi ra ngoài: “Là tiếng của bà ngoại, bà ngoại đến căn cứ thăm chúng ta.”

Giáo sư Cố đến!

Trong lòng Nguyễn Dao vui vẻ, đứng lên đuổi sát theo.

Cửa gỗ được mở ra, quả nhiên nhìn thấy giáo sư Cố với vẻ mặt lo lắng đang đứng ở trước cửa, bên cạnh đặt một đống đồ.

“Dao Dao, cháu không sao chứ?”

Giáo sư Cố thấy Nguyễn Dao xuất hiện, kéo tay cô quan sát từ trên xuống dưới.

Nguyễn Dao lắc đầu: “Cháu không sao ạ, cháu đang đun nước, không cẩn thận ngủ quên mất.”

Giáo sư Cố nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi, có điều sau này không thể ngủ lúc đang đốt lửa, nếu như thực sự rất buồn ngủ, thì đợi Tiểu Tam Nhi trở về đun nước cho cháu.”

Đương nhiên là sau khi giáo sư Cố nói xong, nếu như là người không biết chuyện nghe được, còn tưởng rằng Nguyễn Dao mới là cháu gái ruột của bà.

Tần Lãng rất tự giác nhấc những đồ ở trên mặt đất lên, còn đáp một tiếng: “Vâng.”

Nguyễn Dao gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, đúng rồi, tại sao muộn như vậy rồi bà mới đến căn cứ?”

Giáo sư Cố kéo tay Nguyễn Dao, vừa đi vào trong nhà, vừa kể những chuyện đã xảy ra vào hôm nay cho cô nghe.

Nguyễn Dao nghe xong không nói gì, thật sự không nghĩ tới Khương Tuyết lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Có điều, nói ra thì, Tần Lãng nghe thấy những lời của Khương Tuyết nói không nghi ngờ cô sao?

Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Tần Lãng.

Dường như Tần Lãng nhận ra được ánh mắt của cô, nhìn qua, ánh mắt của hai người chạm nhau ở không trung: “Sao vậy?”

Con ngươi Nguyễn Dao đảo một vòng: “Em đang nghĩ, đồng chí Tần thật sự là kẻ gây tai họa, trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi.”

Tần Lãng: “...”

Giáo sư Cố nhìn cháu ngoại bị nghẹn đến mức không nói được gì, cảm thấy có chút thú vị nở nụ cười.

Tần Lãng bất đắc dĩ cười: “Anh đi làm ba bát mì.”

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Nguyễn Dao nhếch miệng lên: “Giáo sư Cố, mọi người nghe thấy lời Khương Tuyết nói, không nghi ngờ cháu sao ạ?”

Giáo sư Cố xoa đầu cô: “Cháu nói gì vậy? Chúng ta còn không hiểu cách làm người của cháu sao? Nhưng mà con gái của bố mẹ nuôi cháu làm sao vậy, tại sao lại nói cháu có chồng chưa cưới?”

Nguyễn Dao: “Cô ta cũng không phải là hoàn toàn nói dối, bà nội cháu cũng chính là bà chủ của nhà họ Nguyễn, đã từng hứa hôn cho cháu, có điều trước khi đến biên cương cháu đã hủy hôn ước với người ta rồi.”

Giáo sư Cố “a” một tiếng: “Thật là tình cờ, thời mẹ của Tiểu Tam Nhi cũng đã hứa hôn cho thằng bé, cũng hủy bỏ do không thích hợp.”

Nguyễn Dao nghe vậy sửng sốt, người hứa hôn với Tần Lãng không phải là Nguyễn Thanh Thanh chứ?

Có điều cô từ bỏ ý nghĩ này rất nhanh, gia thế của nhà họ Tần và nhà họ Nguyễn, dù là trước khi lập quốc hay sau khi lập quốc, đều là một nhà ở trên trời một nhà ở dưới đất, sao có thể có khả năng hứa hôn chứ.

Cho nên đối tượng hứa hôn của Tần Lãng hẳn là một người hoàn toàn khác, về phần là ai, cô không có hứng thú đi truy cứu.

Giáo sư Cố thấy cô không truy cứu, cũng không tiếp tục nói nữa, đều là những chuyện đã qua rồi, nói nhiều cũng vô ích: “Lúc trước bà vẫn luôn lo lắng cháu ghét Tiểu Tam Nhi tuổi quá lớn, bây giờ nhìn thấy hai đứa cuối cùng cũng ở bên nhau, bà thật sự rất vui.”

“Hai đứa đều rất đẹp, sau này bọn cháu sinh con, dù là con trai hay con gái, chắc chắn sẽ rất đẹp, bà thật sự là không kịp đợi muốn ôm cháu ngoại rồi."

Nguyễn Dao: “...”

Chữ bát 八 còn không có chổng đít lên, giáo sư Cố, người nghĩ xa quá rồi?

Giáo sư Cố càng nghĩ càng thấy đẹp: “Dao Dao, nếu hai đứa đã ở cùng nhau rồi, sau này cháu đừng gọi bà là giáo sư Cố nữa, cháu giống như Tiểu Tam Nhi gọi bà là bà ngoại là được rồi.”

Giáo sư Cố với vẻ mặt mong chờ nhìn cô, dùng ánh mắt ám chỉ cô hãy gọi một tiếng bà ngoại để bà nghe xem.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi yêu thương của giáo sư Cố, thực sự là Nguyễn Dao không có biện pháp để nói không, xấu hổ đỏ mặt gọi một tiếng: “Bà ngoại.”

Giáo sư Cố lập tức cười không thấy mắt đâu: “Tốt tốt, gọi rất dễ nghe, cháu gọi thêm mấy tiếng nữa đi.”

Mặc kệ là Khương Tuyết hay là Hạ Tuyết, bà chỉ nhận Nguyễn Dao là cháu dâu!

Nguyễn Dao cảm thấy giáo sư Cố rất giống trẻ con, cô mở lời gọi thêm hai tiếng nữa.

Một lát sau, Tần Lãng đã nấu xong ba bát mì, trên những sợi mì còn điểm thêm chút rau xanh, bên cạnh còn có một quả trứng gà, nhìn qua rất mê người.

Giáo sư Cố nếm thử một miếng, gật đầu cười nói: “Tài nấu nướng của Tiểu Tam Nhi cũng tính là đang được nâng cao, càng ngày càng giống một người chồng hiền rồi.”

“Ha ha ha... chồng hiền...”

Nguyễn Dao nghe thấy từ này, cười đến chảy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận