Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 84. Xấu hổ 3

Chương 84. Xấu hổ 3


Nguyễn Dao và Hồng Thắng Nam đứng ở bụi cỏ phía sau, từ góc độ này có thể nhìn thấy mấy người Nguyễn Hưng Dân và cũng nghe được bọn hắn nói chuyện, nhưng đối phương lại không nhìn thấy bọn họ.

Lúc này Hồng Thắng Nam mím môi, tâm tình phức tạp khó tả.

Nếu vừa rồi Nguyễn Hưng Dân khai ra cô ấy, cho dù cô ấy sẽ gặp nhiều mối bận tâm, cô ấy cũng sẽ ngay lập tức chọn ly hôn với Nguyễn Hưng Dân.

May thay hắn ta ít nhiều gì cũng giữ lại được chút lương tâm.

Nguyễn Hưng Dân gánh phân dần dần đi xa.

Vương Nhị Cẩu trách một tiếng: "Hôm qua trước khi bị bắt vào, tao có nghe người ta nói chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nghe nói ở đội sản xuất Tây Câu có nữ thanh niên tri thức trông rất đẹp, nghe đâu làn da trắng như đậu hũ, nhưng chúng mày nữ thanh niên tri thức kia là người thân của ai không?"

"Ai?"

"Là em họ của Nguyễn Hưng Dân, lần trước tao nhờ tên ngu xuẩn kia giới thiệu cho tao, tên ngu xuẩn kia gạt tao nói không biết đối phương, mày nói xem liệu có phải nó đã biết chuyện kia hay không."

Lý Đại Phú nhíu mày: "Hẳn là không thể nào, nếu như nó đã biết thì hôm trước cũng sẽ không lấy tiền trong nhà đưa cho chúng ta, càng sẽ không đánh nhau vì chúng ta để rồi bị đánh đâu.”

"Mày nói đúng, hơn nữa lúc ấy chúng ta làm việc bí mật như vậy, chắc là không có ai khác nhìn thấy."

Vốn Nguyễn Dao định đi ra ngoài kéo thêm thù hận về cho Nguyễn Hưng Khang, để cho tên đàn ông tồi này chịu thêm chút đau khổ, nhưng bây giờ cô thay đổi ý định.

Cô đưa mắt ra hiệu cho Hồng Thắng Nam một cái, hai người đi sang một rừng cây cashc đó hơi xa.

Nguyễn Dao mở miệng trước: "Vừa rồi chị cũng nghe được lời của đám người kia rồi đó, tôi nghi ngờ căn bản không có cái gọi là ân cứu mạng, có vẻ là hai người bị chơi xỏ rồi, chị kể chuyện anh ba cứu người cho tôi nghe một lần thử xem."

Hồng Thắng Nam nghe thấy thế thì trừng to đôi mắt, nhưng vẫn kể chuyện kia lại cho Nguyễn Dao nghe.

Từ trong miệng cô ấy, cô biết được ba năm trước đây Nguyễn Hưng Dân đi qua một con sông băng, nhìn thấy sông băng rắn chắc không biết vì sao lại đột nhiên nứt ra, Nguyễn Hưng Dân hoàn toàn không có phòng bị, lập tức rớt xuống.

Mùa đông của Taratu rất lạnh, nhiệt độ luôn dưới âm ba mươi độ, lúc ấy nếu đi tiểu bên ngoài thì nước tiểu cũng có thể lập tức đóng băng, Nguyễn Hưng Dân ngã xuống nước thì tức khắc cảm thấy không xong rồi, vào lúc hắn ta sắp chìm xuống thì ba người Vương Nhị Cẩu xuất hiện.

Bọn họ hợp lực cứu Nguyễn Hưng Dân lên, Vương Nhị Cẩu còn bởi vì thế mà bị lạnh đến phát sốt. Bởi vì ân cứu mạng, Nguyễn Hưng Dân rất cảm kích bọn họ, ngoại trừ lúc ấy cho mỗi người mười tệ và phiếu lương thực, về sau chỉ cần đối phương mở miệng, Nguyễn Hưng Dân đều cố nghĩ cách thực hiện. Ba năm nay, hắn ta cho ba người kia tổng cộng không dưới một trăm tệ, đồ vật càng thì lại vô số kể.

Nguyễn Dao nghe xong cười lạnh một tiếng: "Nếu như tôi đoán không lầm, chắc đó không phải là lần đầu tiên bọn Vương Nhị Cẩu cứu người nhỉ?"

Hồng Thắng Nam ngớ ra một chút: "Sao em biết? Ba người bọn ở đội sản xuất Xuân Phong có tiếng là người lương thiện, bọn họ cứu được mấy người ở đội sản xuất, lần này không phải công xã ra mặt, đội sản xuất của bọn họ chắc chắn sẽ không trừng phạt bọn họ."

Nguyễn Dao nở nụ cười: "Quả nhiên là thế, xem ra người bị lừa không chỉ có hai vợ chồng các người. Bây giờ tôi đang nghi ngờ, rằng bọn Vương Nhị Cẩu đã tạo sẵn vết nứt trên sông băng, sau đó há miệng chờ sung chờ người đi qua, một khi có người ngã xuống, bọn họ sẽ chạy qua cứu người, về phần sau khi cứu được người có lợi gì, chị hẳn phải biết rõ hơn tôi."

"!!!!"

Hồng Thắng Nam nghe thấy thế thì miệng há thật lớn, hiển nhiên là bị lời này làm cho khiếp sợ rồi.

Nhưng nghĩ về chuyện đó thì thôi, chứ nghĩ lại thì toàn là lỗ hổng.

Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức lần nào cũng là ba người bọn họ gặp phải người rơi xuống nước, lần một lần hai có thể là trùng hợp, nhưng trong ba năm cứu được năm người, xác suất này có chút lớn.

Nhưng nếu đúng như Nguyễn Dao nói, vậy thì lại thật đáng sợ.

Nguyễn Dao híp mắt: "Ba người như này không thể giữ lại."

Hồng Thắng Nam lấy lại tinh thần: "Vậy em định làm gì?"

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, trong lòng lập tức nảy ra chủ ý: "Chị bây giờ đi nói với đồng chí Chung đại tráng, bảo cậu ta đi tìm chủ nhiệm của nông trường, nói rằng tôi ở nông trường đã đánh mất giấy chứng nhận "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa", nhờ chủ nhiệm nông trường dẫn vài người lại đây hỗ trợ tìm kiếm, những chuyện còn lại tự tôi có cách giải quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận