Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 246. Không nói nên lời 3

Chương 246. Không nói nên lời 3


Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy Tần Lãng này thật quá đáng ghét, anh đã tỉnh mà còn cố ý giả bộ ngủ!

Nếu không phải anh giả bộ ngủ, tại sao cô sẽ đi bóp mông của anh chứ?

Tần Lãng mỉm cười, nhấn mạnh nói: “Tối hôm qua cô đã làm cái gì, thật sự muốn tôi kể lại lần nữa sao? Nữ, dê, xồm.”

“...”

Hiện trường mất mặt đến chết, lúc này Nguyễn Dao chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, chạy ra ngoài vũ trụ luôn.

“Tôi không có, anh đừng nói bậy bạ, tối hôm qua đúng lúc có con sâu rơi trên mông anh, cho nên tôi tốt bụng đuổi sâu giúp anh, thật là lòng tốt không được báo đáp!”

Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.

Mặc kệ nói như thế nào cũng không thể để cho anh úp cái danh “nữ dê xồm” lên đầu cô được.

Tần Lãng kéo dài giọng: “Phải không?”

“Chính là như vậy! Đồng chí Tần, tôi cảm thấy anh có chứng vọng tưởng, đây là bệnh, phải trị, lần này tôi tha thứ cho anh, sau này hy vọng anh không được nói bậy bạ nữa.”

Nguyễn Dao nghiêm túc cứu vãn tôn nghiêm của mình.

Tần Lãng nheo cặp mắt đào hoa, nhìn cô.

Xung quanh không có người, yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ.

Một lúc lâu Tần Lãng mới mở miệng: “Tôi có bệnh, vậy cô có chữa không?”

Nguyễn Dao giật mình: “Có ý gì?”

Cô cũng không phải là bác sĩ, sao chữa được bệnh của anh?

Tần Lãng nhìn cô, xoay người: “Đi thôi.”

Giọng nói của anh rất thấp, lạnh lẽo như băng không mang theo một tia nhiệt độ nào.

Trái tim của Nguyễn Dao đột nhiên bị sự lạnh lẽo này kích thích một chút, nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy anh rất cô đơn buồn bã một cách khó hiểu.

Một đường yên lặng đi đến cửa hàng bách hóa, cửa hàng cũng không đóng cửa vì năm mới, trái lại còn náo nhiệt hơn bình thường.

Lúc trước mọi người đều phải đi làm, hiếm khi được nghỉ Tết, thời buổi bây giờ cũng không có hoạt động giải trí gì, vì vậy đi dạo cửa hàng là lựa chọn phần của lớn mọi người.

Trong cửa hàng rất nhộn nhịp, tiếng trẻ con đùa giỡn nối liền không dứt.

Lúc đầu Nguyễn Dao muốn dạo một vòng, thấy nhiều người như vậy cũng không muốn dạo nữa, bây rất khác với cửa hàng ở đời sau, diện tích không lớn, mua đồ bán đồ đều giống như ở chợ bán đồ ăn vậy.

Hai người chạy thẳng đến quầy chuyên kinh doanh đồng hồ đeo tay nữ ở lầu ba, đồng hồ đeo tay là sản phẩm xa xỉ, lúc bọn họ đến cũng không có nhiều người, chỉ có một hai người đang xem hàng.

Nguyễn Dao đi đến quầy nhìn lướt qua, vẫn còn không ít hàng, chỉ là bị bày la liệt, trong lúc phút chốc cô không biết chọn cái nào mới tốt.

Ngay tại lúc cô chuẩn bị mở miệng hỏi nhân viên bán hàng, Tần Lãng lên tiếng

“Mấy kiểu này là đồng hồ Titoni, bên tay trái là Enicar, bên tay phải là Rome, ba loại này đều sản xuất tại Thụy Sĩ, và trước mắt chúng là ba sản phẩm được chào đón nhất thị trường, mấy này giá cả khoảng ba trăm, một hàng phía sau theo thứ tự là đồng hồ Thượng Hải và Pronto, đồng hồ Thượng Hải là đồ trong nước, giá khoảng một trăm, hai trăm, Pronto cũng sản xuất ở Thụy Sĩ, giá khoảng hai trăm.”

Nhân viên bán hàng trợn mắt há mồm: Người này còn hiểu rõ hơn cô ta.

“Vị đồng chí nữ này cô thích kiểu dáng gì, tôi có thể lấy cho cô xem thử một chút, nếu cô không thích những kiểu này, chúng tôi còn có mấy kiểu đắt hơn nữa.”

Bình thường khách hàng khác đến mua, cô ta sẽ không tùy tiện để người khác nhìn đồng hồ đeo tay, ngoài trừ chắc chắn sẽ mua, chỉ là bây giờ hai người này...

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn đồng hồ Rolex đeo trên tay của Tần Lãng, mặc dù cô không biết đó là loại nào, nhưng nhìn từ kiểu dáng, ít nhất giá cả cũng phải hơn một nghìn.

Nói tóm lại, hai người trước mặt này không phải người bình thường.

Nguyễn Dao: “Còn có đắt hơn?”

Nhân viên bán hàng cười gật đầu: “Đúng vậy, đắt hơn thì có Longines và Omega, nếu đắt hơn nữa thì chính là Rolex và IWC.”

Nguyễn Dao khoát tay: “Không cần, lấy cái đồng hồ màu đỏ nâu này cho tôi nhìn một chút.

Mua một cái đồng hồ hai ba trăm đồng đã quá xa xỉ rồi, lấy thân phận bây giờ của cô nếu như đeo Rolex, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị phê bình.

Nhân viên bán hàng nhìn Tần Lãng một cái, anh không lên tiếng, cô ta không thể làm gì khác hơn là lấy đồng hồ Thượng Hải này ra.

Nguyễn Dao đeo thử vào tay một chút, đồng hồ Thượng Hải A581 đeo lên trên cổ tay của cô, làm nổi bật sự trắng nõn, nhỏ nhắn của cổ tay cô.

Cô ngẩng đầu hỏi Tần Lãng: “Tôi cảm thấy rất hợp, anh cảm thấy thế nào?”

Tần Lãng liếc nhìn cổ tay trắng noãn trong suốt của cô: “Ừ, rất đẹp.”

Nguyễn Dao quay đầu lại nói với nhân viên bán hàng: “Vậy thì cái này, viết hóa đơn đi.”

Cô không có nghiên cứu nhiều đối với đồng hồ, nhưng ở đời sau kiểu A581, chính là hòn ngọc quý của người sưu tập đồ cổ, năm 1966 này sẽ ngừng sản xuất, cho nên mặc kệ ở góc độ, hay là thân phận, đồng hồ đeo tay này rất hợp với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận